Tất cả những người đang có mặt ở đây đều có chung một mục đích là gặp cô chủ của tòa lâu đài này. Vì thế họ bất đắc dĩ ngồi cùng bàn.
- Cô cậu tự nhiên ngồi, tôi sẽ lên lầu để xem tình hình cô chủ. Thật ra cô ấy đang bị cảm!
Kevin cúi chào rồi quay gót lên cầu thang. Các cô người hầu đặt lên bàn năm tách trà cùng những đĩa bánh ngọt bắt mắt. Tất cả an tọa, đôi mắt hiếu kì ngắm nhìn xung quanh.
Nó chú mục vào bức tranh to gần cầu thang, nhìn chăm chú vào đó với đôi mắt không chớp. Bức tranh chân dung của một người phụ nữ Châu Âu thời Trung Cổ.
Hắn chợt đứng dậy tiến đến gần giá sách xem một chút, sau đó tiến đến gần chiếc tủ kính lớn. Bên trong là những chiếc bình thủy tinh vô cùng xinh đẹp và cầu kì. Chúng chứa thứ chất lỏng sóng sánh màu đỏ vô cùng quyến rũ và đẹp mắt.
- Đây là gì vậy? – hắn và Selina đồng thanh hỏi.
- Đây là loại rượu mà phu nhân rất thích, chính tay bà đã chưng cất! – một cô hầu gái cất tiếng.
Hắn và chị phóng viên nhìn nhau cười, bắt đầu tự giới thiệu về bản thân và làm quen nhau. Được biết chị ta lớn hơn hắn 7 tuổi, ngoại hình xinh đẹp cùng với tính tình cởi mở.
Gia Lệ thấy nó và Sếp Leo cùng ngồi chăm chú nhìn bức tranh chân dung đó thì lấy làm tò mò, cô ta chậm rãi tiến đến gần bức tranh rồi quay lại hỏi:
- Người phụ nữ này là ai vậy?
Hắn và Selina đồng loạt nhìn Gia Lệ:
- Hả?
Ba người họ sáu mắt nhìn nhau chớp chớp, chắc ăn là không biết rồi. Bỗng có hai giọng nói trầm trầm lạnh ngắt cùng nhau cất lên:
- Elizabeth Bathory – Nữ Bá Tước máu!
Gương mặt của hai cô kia tự dưng trắng bệch:
- Là sao? Người phụ nữ đó là ai? – đôi môi của Gia Lệ e sợ hỏi.
Nó cất lời, giọng nói thanh thoát trong veo chậm rãi:
- Elzabeth Bathory là người phụ nữ đẹp nhất Châu Âu ở thời điểm đó, thông minh và góa chồng ở tuổi tứ tuần. Người phụ nữ này đặc biệt có niềm vui thích đối với máu và việc tra tấn dã man người khác.
Hắn chớp chớp mắt:
- Cụ thể hơn tí xíu nữa!
Sếp Leo tiếp lời nó:
- Chẳng hạn như đánh đập, cắt xẻo thịt rồi bắt nạn nhân ăn chính thịt của mình và chết trong đau đớn, đâm kim vào người rồi bôi mật ong lên vết thương sau đó lôi nạn nhân ra sau vườn để côn trùng cắn đốt, dùng cánh cửa có cắm những con dao sắc nhọn để tra tấn những thiếu nữ,v..v...
Sắc mặt của Selina và Gia Lệ từ từ biến sắc. Hơi thở họ cứ ngắt quãng nương theo những gì nó và Sếp Leo kể lại. Tim trong lòng ngực thì đập liên hồi, tay chân của hai cô cứ bắt đầu lạnh dần đi, lại còn run nữa.
- Vì góa chồng nên bà ta rất sợ nhan sắc sẽ tàn phai, lúc ấy các tình nhân sẽ không còn thích thú với bà ta nữa. Vậy nên trong một lần tình cờ, khi cái tát của bà làm máu của cô hầu gái bị vây lên tay. Nữ bá tước phát hiện nơi đó bỗng dưng trở nên căng bóng mịn màng. Thế là ý tưởng dùng máu dưỡng da xuất hiện.
Sếp Leo châm lửa điếu thuốc, đôi mắt ông ta cũng đăm chiêu hòa mình vào câu chuyện rùng rợn:
- Thế là một cuộc săn trinh nữ để lấy máu bắt đầu. Bà ta cho người đi bắt cóc các cô gái ở thôn làng xung quanh hoặc lừa tuyển họ vào lâu đài làm người hầu. Bà ta còn khôn ngoan đến mức mở một lớp "đào tạo" các cô gái xinh đẹp nhằm thu hút những gia đình nông dân muốn bước chân vào danh môn để đổi đời. Tất cả đều một đi không trở lại. Người phụ nữ đó còn cho rằng, máu của trinh nữ quý tộc còn quý giá hơn gấp ngàn lần nên các tiểu thư con nhà danh giá cũng lần lượt biến mất.
Nó và Sếp Leo phối hợp rất ăn ý, hễ người này dừng lại thì người kia lập tức tiếp lời với câu chuyện có cấu trúc chặt chẽ:
- Trong lâu đài, các trinh nữ bị lột sạch quần áo và bị đánh đập dã man. Sau đó họ bị kéo lê đến bồn tắm, cắt động mạch tay rồi hứng máu vào đó. Một số cô gái thì bị treo ngược lên để cắt cổ. Bà ta chỉ việc trút bỏ xiêm y và khoan khoái bước vào bồn tắm với ý nghĩ làn da toàn thân sẽ trẻ lại dưới những dòng máu này. Trong vòng 6 năm đã có hơn 650 trinh nữ bị giết hại chỉ vì cái thú vui làm đẹp bệnh hoạn của nữ bá tước tài sắc. – chất giọng thanh thoát làm cho ba người kia cứ vậy mà ngẩn người ra vì câu chuyện đang sống động như thật.
- Do một lần bất cẩn, bà ta đã vứt bốn cái xác ra ngoài lâu đài. Người dân bắt đầu nhận ra nguyên nhân mất tích của các thiếu nữ trong nhiều năm qua. Tin này đến tai của vua Hungary Matthias II. Dù có bằng chứng rõ ràng nhưng do gốc gác là đại quý tộc nên Elizabeth Bathory chỉ bị giam giữ cho đến chết. Bà ta mất ở tuổi 54 và chưa từng thốt ra một câu ân hận. Nữ bá tước máu trở thành một biểu tượng kinh hoàng cho cái ác thời Trung cổ.
"Xẹt.... ầm...ầm"
"Phụt"
- ÁÁÁAAAA.... – Selina và Gia Lệ hét lên, cùng nhau bám chặt lấy hắn.
Đang nghe chuyện kinh dị mà còn gặp sấm sét với mất điện. Định hù chết người ta chắc. Trong bóng tối, nó khẽ nhếch môi cười khi nhìn đóm sáng nhỏ trên điếu thuốc của Sếp Leo. Ông ta đúng là không phải dạng vừa đâu.
- Khá lắm, cô nhóc! – chất giọng trầm trầm cất lên trong bóng tối.
- Cám ơn! Sếp quá khen... - giọng nói trong veo lạnh băng đáp trả với nụ cười nửa miệng.
"Phụt"
Đèn trong nhà sáng trở lại, ba người kia thì gom thành một cục với hình ảnh Gia Lệ và Selina đang bám chặt lấy cánh tay của hắn mà run bần bật. Nó và Sếp Leo vẫn ngồi yên ở vị trí của mình.
Tiểu Yến Yến chạy vội vào phòng cúi đầu rối rít:
- Dạ em xin lỗi! Thành thật xin lỗi về sự cố vừa rồi! Ngoài trời bắt đầu có bão nên hệ thống điện trong lâu đài gặp tí vấn đề. Nhưng giờ thì đã không sao rồi ạ!
- Không sao. Đó đâu phải là lỗi của em! – hắn xua xua tay, nở nụ cười trấn an cô nhóc.
- Dạ. Hihi em xin phép ạ!!! – cô nhóc nhanh chân lui ra và đóng cửa lại.
Quay về với không khí im lặng, câu chuyện về người phụ nữ trong bức tranh đúng là một nổi ám ảnh. Gia Lệ chậm chạp ngồi xuống cạnh Sếp, cô ta chắc vẫn còn sợ lắm. Selina thì cũng yên vị, bàn tay yếu ớt run rẩy cố gắng giữ chặt tách trà nóng mà uống một ngụm. Cái đáng nói ở đây chính là sự trùng hợp giữa câu chuyện và những vụ mất tích của lâu đài này. Nếu đó là một vụ án giết người có kịch bản thì.... Eo ôi!
"Chẳng lẽ nữ chủ nhân của tòa lâu đài này thần tượng Elzabeth Bathory và làm theo sao? Hic... 2 cô hầu gái đó đã chết thảm vậy sao? Mình thật muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức....." - Selina siết chặt mép áo, trong lòng không khỏi lo sợ.
Hắn đút tay vào túi quần, nghiễm nhiên bước đến ngồi xuống bên cạnh nó. Nhìn đôi mắt trầm tư của người con gái đó, hắn biết tình hình đang bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
- Chắc là không "trùng hợp" vậy đâu. Đừng lo! – hắn nói khẽ đủ để cả hai nghe thấy.
- Thế chẳng lẽ cậu nghĩ hai cô gái đó đi du lịch rồi để quên tóc và móng tay của mình ở trong rừng à? – nó chậm rãi nói với gương mặt bình thản, cuộc trò chuyện riêng tư của cả hai cứ thế bắt đầu.
- Đây đúng là một vụ đáng nghi, tiếc là manh mối không nhiều.
- Ngoài kia đang bão, lẽ nào đêm nay là một đêm "náo nhiệt"? – đôi mắt đó hướng ra cửa sổ, nơi những cơn gió đang rít mạnh đến nỗi như tiếng gào thét của ai đó.
Nó im bặt. Cái nó sợ ở đây không phải là vụ án bí ẩn này, cũng không phải là tên hung thủ dã man kia. Chuyện quan trọng hơn là nữ chủ nhân của Black Pearl đã biến mất. Bà ta là người duy nhất biết nơi cất giấu chìa khóa hóa giải hệ thống chống trộm trong căn phòng đó. Nếu tiếp cận được, nó tin là bản thân có thể dễ dàng lấy được chiếc vòng cổ phỉ thúy. Thời gian thực sự ko còn nhiều nữa, trong vòng 30 ngày nếu bà ta không xuất hiện chắc chắn nó sẽ gặp nguy hiểm.
- Tuấn Dương? Hiểu Phàm? – Chất giọng quen thuộc có phần hơi yếu ớt cất lên nơi cầu thang.
Mọi người lập tức hướng mắt về chỗ ấy. Một cô gái vẻ mặt nhợt nhạt trong chiếc áo thun tay dài trắng, bên cạnh là anh thanh niên điển trai đang dìu cô. Kevin quản gia thì bước đi sau lưng.
BẠN ĐANG ĐỌC
The Amber Eyes
Teen FictionBlack!!! Bạn có định nghĩa được nó không??? Đúng! Nó là màu đen - loại màu sắc luôn khiến người ta cảm thấy ám ảnh. Nơi đó.... Số phận con người bị vùi dập bởi thế lực của bóng tối... "Anh là hoàng tử.... anh có nụ cười đẹp như ánh mặt trời Anh thôn...