Hôm nay bình minh không rực rỡ như mọi khi. Bầu trời hơi nhiều mây, không khí còn có chút gì đó se se lạnh. Không gian nơi đây yên ắng, vừa thanh khiết vừa cuốn hút mê người. Cảnh vật phủ đầy sương sớm. Dù không ồn ào, không hối hả như trung tâm thành phố nhưng vẫn khiến người ta toàn tâm toàn ý hòa mình.
Một tay đút vào túi quần, tay còn lại cầm tách cà phê nghi ngút khói. Hắn trầm mặc đối diện với mặt kính trong suốt, khung cảnh thiên nhiên xinh đẹp không một bóng người phô bày trước mặt. Suốt đêm qua hắn đã không ngủ, vì sao thì ai trong chúng ta cũng đã rõ. Khẽ xoay lưng lại, đôi mắt chậm rãi hướng đến chiếc giường ngủ gần đó.
Cô ấy vẫn còn đang hôn mê, gương mặt mệt mỏi ấy...
Hắn cảm thấy thật có lỗi, xém chút nữa nó đã mất mạng cũng chỉ vì sự sơ suất đến ngây ngô của bản thân mình. Đáng lí ra từ đầu, hắn không nên để chuyện tình cảm làm mờ mắt, phải tập trung vào việc bảo vệ chiếc vòng cổ và cả việc để ý đến thân phận của nó. Mỗi khi những nghi ngờ xuất hiện trong đầu, hắn lại mơ màng và bị sự rung động chi phối. Vậy nên hắn mới phát hiện ra muộn như thế này.
Đặt tách cà phê xuống bàn, đôi chân dài từng bước một tiến đến bên cạnh chiếc giường trắng muốt. Ngồi xuống bên cạnh nó, nhẹ nhàng hết sức có thể.
Bàn tay dịu dàng luồn qua những sợi tóc nâu đỏ, hắn lại bị gương mặt đó làm cho mất tập trung. Bờ môi mỏng anh tuấn chậm rãi thì thầm:
- Xin lỗi...
Hắn xót xa đặt lên trán nó một nụ hôn. Sau đó lại ngồi ngắm nhìn gương mặt như đang say ngủ ấy. Môi nó hồng trở lại, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều so với tối qua.
*Flashback:
- Zico! Em, Jasmin và Zini mau đến nhà của anh. Nhanh lên kẻo không kịp!
- Ơ...dạ! - Zico nghe giọng hắn mà tỉnh cả ngủ.
Hắn tháo vội tai nghe vứt xuống, lập tức kéo cần số nhấn ga đến mức tối đa. Quay đôi mắt sốt ruột sang nhìn nó, phải khẩn trương nếu không muốn có điều gì đáng tiếc xảy ra.
"Cạch"
- Ổn rồi! Con chip ngưng hoạt động rồi! - một giọt mồ hôi lăn dài trên trán của Zico, cậu thở phào sau thao tác enter quyết định.
- Ngu ngốc! Tại sao chúng ta lại tin vào tin nhắn sáng nay của chị ấy làm gì cơ chứ??? - Saleen lớn tiếng, gương mặt kích động quay ra ngoài cửa kính. Có lẽ cô nhóc đang tự dằn vặt bản thân mình.
- May mắn thật! Xém chút nữa thì... Hức... - Jasmin kéo chăn đắp cho nó, đôi mắt long lanh nước.
- Thôi mà chị! Giờ thì không sao rồi, đúng chưa? Đừng khóc! - Zini tắt máy, tiến đến lau nước mắt cho Jasmin.
Cả bọn định đưa nó về nhà, tuy nhiên hắn đã cản lại:
- Con chip mất tín hiệu, tổ chức Phi Ưng sẽ biết Hiểu Phàm còn sống. Quay trở về nhà trong tình trạng của cậu ấy bây giờ sẽ rất nguy hiểm!
Hắn nói rất đúng, chỉ mình nó có thể chống chọi với Phi Ưng, từ vũ lực cho đến trí óc. Thể trạng của nó đang yếu, nếu Thế Khanh lợi dụng điều này để tấn công bất ngờ thì cả đám mất mạng là cái chắc.
- Hả? Vậy... Bây giờ tụi tớ phải làm sao?
- Để cậu ấy ở lại đây! - hắn dứt khoát nói.
- Vậy sao được? - Jasmin nói.
Zico hơi ngẫm nghĩ, vội nhanh miệng:
- Không sao đâu chị! Nơi đây cũng khó tìm, là nơi an toàn nhất cho chị Amber lúc này đó. Để anh Tuấn Dương lo liệu đi!
- Đúng vậy! Được bảo vệ dưới thế lực của Hắc Long, chị Amber tạm thời sẽ được an toàn. Chúng ta cũng nên hạn chế đến đây để tránh bị theo dõi. - Saleen đồng ý.
- Thôi được rồi! Nhờ cậu chăm sóc tốt cho cậu ấy... - Jasmin quyến luyến nhìn nó.
Hắn mỉm cười:
- Yên tâm đi Jasmin! Mình hứa sẽ lo cho cậu ấy. Giờ mọi người nhanh chóng quay về đi, trời sắp sáng rồi.
Hai đứa óc sên bắt đầu tia đôi mắt cảnh cáo về phía hắn:
- Cấm anh lợi dụng Phàm Tỷ trong lúc chị ấy đang hôn mê nghe chưa? ¬_¬
- Đúng đó! Do không còn lựa chọn nào khác, nếu không tụi em còn lâu mới giao trứng cho ác ¬_¬
- Yaaa! Hai đứa nói cứ như anh là tên biến thái vậy hả??? >.< Dù gì anh cũng là Pi....
- Hả? Anh nói gì cơ? - Cả đám đồng thanh.
- À...ờ... Không có gì! Ahihihi ⌒.⌒
Cả đám bắt hắn hứa là sau khi nó khỏe phải chở nó bề nhà thăm cả bọn. Xong xuôi đâu đó mới chịu ra về.
*End Flashback
Đang lo nhìn nó nghĩ ngợi thì điện thoại trong túi rung lên.
Là mẹ!
Hắn rời khỏi giường, tiến đến chỗ cửa kính để tránh làm nó thức giấc:
- Tuấn Dương đây! Chào mẹ!
- Hiểu Phàm ổn rồi chứ?
- Ơ... Mẹ biết cô ấy??? - hắn lấy làm cực kì ngạc nhiên.
- Xin lỗi vì đã giấu con. Thực ra Hiểu Phàm chính là cô gái có hình xăm trên cổ mà con đã gửi hình cho mẹ!
- Nhưng mà... - Đầu óc hắn bắt đầu rối tung cả lên.
- Chiếc vòng cổ chứa một trong ba bộ vi con bé cần để vô hiệu hóa con chip trong não. Vậy nên mẹ mới nhờ con đến trường bảo vệ chiếc vòng ấy! Mẹ sợ nếu có tên trộm không biết điều nào cưỡm lấy thì kế hoạch của Hiểu Phàm sẽ thất bại.
- Haizz... Sao ngay từ đầu mẹ không nói với con? Xém chút nữa con hại chết cậu ấy rồi! - hắn xụ mặt nhớ lại.
- Thật sao?
- Con tưởng cậu ấy như bao tên trộm khác nên đã ngăn cản không để cậu ấy lấy được chiếc vòng. Con chip hoạt động mạnh đến nổi Hiểu Phàm hôn mê luôn! Nhưng giờ thì không sao rồi... =_=
- Vậy thì tốt! Giờ con không cần tới trường nữa, chăm sóc cho con bé đi! Mẹ sẽ giám sát bảo vệ cả hai một cách cẩn mật nhất.
- Mẹ nói cứ như mẹ đang ở đây vậy... Hơ - Hắn cười không tin.
- Con ngậm miệng lại và thôi cái kiểu cười ngố ấy đi!
- Hả??? Sao mẹ thấy chứ? >ㅁ<
- Camera đầy nhà, mẹ có đui đâu mà không thấy!
- Mẹ gắn camera trong nhà con làm gì hả?,¬_¬
- Chơi. ^^
- Hết chuyện chơi rồi hả? >"<
- Thôi mẹ phải về nhà đây, chồng của mẹ đang đợi! Con trai buổi sáng tốt lành! Mẹ yêu con!
- Tạm biệt mẹ!
Cúp máy, mặt hắn tối sầm lại. Camera đầy nhà? Mẹ đùa á? Vậy rồi con còn "làm ăn" được gì nữa trời?
- Oáp..pp..
Hắn ngáp dài ngáp ngắn, thức cả đêm đúng là mệt không chịu được.
Hắn tiến đến chỗ giường, nằm xuống bên cạnh nó.
"Ngủ một tí đã!"
Hắn quay người vào trong, đối mặt với nó. Hic, gương mặt cậu ấy gần quá! Trước giờ ngoài mẹ Gia Mẫn ra hắn chưa hề háo sắc với ai. Giờ có lẽ sắp phá vỡ quy tắc rồi.
Hắn nhóm người, chồm đến hôn lên môi nó một cái đầy ngọt ngào.
"Chụt"
"Cho chừa cái tật quyến rũ, khiêu khích nhé!"
Hắn mỉm cười.
Nó bỗng nhích tới, nằm lên cánh tay của hắn, rúc mặt vào lòng của cái tên háo sắc ấy:
- First kiss đấy! Muốn chết đúng không? =_=]- nó lạnh giọng.
- Nè, cậu tỉnh khi nào vậy hả? Cậu thích làm người khác bất ngờ theo kiểu đó lắm sao? Lần thứ hai rồi đó! >.<
Hắn vòng tay ôm chặt nó trong lòng, liên tục đặt những nụ hôn dịu dàng lên trán của nó.
- Hôn hoài vậy... - lông mày của nó chau lại, mặt vẫn nhắm chặt.
- Ai bảo gương mặt cậu dụ hoặc người khác như thế? - vừa nói xong lại tiếp tục hôn.
- Đồ lợi dụng!
- Chỉ lợi dụng mỗi cậu thôi! ^^
Cảm nhận hơi ấm của nhau trong cái tiết trời giá lạnh, họ hạnh phúc hơn bất cứ cặp đôi nào khác trên đời này.
Chính bản thân nó và hắn cũng không hiểu vì sao lại có thể nằm cạnh nhau như vậy. Xung quanh cả hai luôn luôn có nhiều chuyện không ngờ xảy ra, kể cả khi chuyện đó nguy hiểm đến nhường nào họ cũng không thể lường trước. Cùng nhau vượt qua, nhẹ nhàng ở bên cạnh nhau, kể cả nó có lạnh lùng, nó vẫn muốn dẹp cái dòng máu lạnh ấy mà sà vào lòng hắn. Đó chẳng phải là điều gì phức tạp đâu. Đơn giản... Đó gọi là tình yêu!
Hắn và nó đều đang mệt, nên nhanh chóng thiếp đi, cả hai say ngủ không màn thế sự. Ánh bình minh bắt đầu lên cao hơn, vừa rực rỡ vừa ấm áp. Báo hiệu một sự bắt đầu mới, có lẽ sẽ êm đẹp.*Nhà Zini:
- Ê bà điên! Có gì ăn không? Đói quá!
Kan cầm điện thoại bấm bấm, mắt không rời màn hình một phút một giây nào. Chậm chạp đi xuống cầu thang.
Zini đang nằm xem tivi ở sô pha, ngước mắt nhìn cậu, liếc một cái rồi tiếp tục xem.
- Nè, nghe tôi nói gì không hả?
*Lơ tiếp tập 2*
Kan bắt đầu ngừng chơi game, chau mày nhìn cô:
- Cái bà điên này... CÓ GÌ ĂN KHÔNG HẢ???? >.<
Cậu rống họng lên, la thiệt là lớn. Đến nỗi cái biệt thự muốn rung rinh luôn. Tuy nhiên, Zini vẫn bình thản như không có gì, chậm rãi đáp:
- Đống phân của Bibi ngoài vườn tôi chưa kịp dọn kìa!
Cô cầm điều khiển chuyển chuyển kênh, nằm dài thư thả. Đối diện là đôi mắt Kan đang hừng hực lửa, gương mặt cẩu huyết tức giận.
- Nhớ đấy! Cô nhớ đấy!!!! >.<
Cậu quay lưng trở về phòng, vừa đi vừa dậm muốn sập cầu thang. Miệng lẩm nhẩm chửi bà điên đủ kiểu. Nói chung là tức muốn trẹo bản họng mà không làm gì được cô.
* 20 phút sau:
"Ọc... Ọc.."
Kan ngồi trên ghế đưa tay xoa bụng, mắt rời màn hình vi tính, ngửa mặt lên trời:
- Má ơi! Con đói quá! Bà điên Zini không chịu nấu cơm cho con ăn T_T
"Cạch"
Dĩa mì xào bóc khói đặt mạnh lên bàn, cậu giật thót mình quay sang cô:
- Sao cô vào phòng không có một tiếng động nào hết vậy hả????
- Cậu có khóa cửa đâu! =_=
Cậu nhìn dĩa mì thơm ngon liền đánh ực nuốt nước bọt một cái, tuy nhiên lại cao giọng:
- Tui không có đói! Mang ra ngoài đi!
- Nhớ không lầm thì tôi vừa nghe cậu kêu má vì đói cơ mà!
- Không có! Không có! Không có! >_< Mang dĩa mì ra ngoài đi! Tui không ăn không ăn không ăn!!!
- Ờ vậy hả...
Zini dứt khoát cầm dĩa mì rời khỏi phòng, Kan chỉ biết trừng mắt nhìn theo bóng lưng cô, màng nhĩ ảm đạm buồn bã nghe tiếng bước chân cô xa dần xa dần xa dần.
- Ahuhuhu... Bà điên đó bỏ đi thật á??? >ㅁ< Thật không thể tin được! Hư cấu! Vi diệu!!! Bình thường cô ta hay cãi lại lắm mà? Sao tự nhiên hôm nay nghe lời mình mà mang ra ngoài thật vậy chứ? Cái bà điên này!!! Lên cơn hả? Trời ơi! Chết mất! Má ơi!
Kan nằm lăn lóc dưới sàn nhà, dậm chân quơ tay múa may các kiểu. Đôi mắt nhắm tịt, miệng la hét không ngừng. Như con gấu trúc bị từ chối không cho chụp hình màu, nằm ăn vạ photographer ⌒.⌒
................................................
BẠN ĐANG ĐỌC
The Amber Eyes
Fiksi RemajaBlack!!! Bạn có định nghĩa được nó không??? Đúng! Nó là màu đen - loại màu sắc luôn khiến người ta cảm thấy ám ảnh. Nơi đó.... Số phận con người bị vùi dập bởi thế lực của bóng tối... "Anh là hoàng tử.... anh có nụ cười đẹp như ánh mặt trời Anh thôn...