* Sáng sớm, tại nhà Zini:
- Nè!
Zini đi ngang phòng khách, đúng lúc Kan đã đứng đợi ở đó tự lúc nào. Cô nhóc quay sang:
- Chuyện gì vậy?
Kan nắm chặt balô, gương mặt có điều khó nói. Tuy nhiên cậu vẫn cố giữ vẻ mặt ngầu nhất:
- Cô...
Đôi mắt to tròn của Zini chớp chớp chờ đợi. Kan cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nhất định cậu phải nói ra.
- Cô.... phụ đạo tôi học được không?
- Không.
Zini trả lời nhanh gọn không cần suy nghĩ, cô bỏ đi ra phía cửa.
Kan không chấp nhận câu trả lời đó, cậu lẽo đẽo đi theo:
- Tại sao?
Zini xỏ giày vào chân, cẩn thận buộc dây:
- Cậu học ở trường dành cho thiên tài mà. Nếu tôi nhớ không lầm thì IQ của cậu tận 200 phải không?
Kan lúng túng, như bị bắt trúng thóp:
- Ừ... Thì đúng là như vậy!
- Xin lỗi, chỉ số thông minh của tôi chỉ có 170 thôi. Đừng bày trò nghịch ngợm làm mất thời gian của cả hai nữa.
- Tôi không có bày trò nghịch ngợm... - Kan nhăn nhó, gương mặt lúng túng.
- Đi học thôi, cái đồ trẻ con!
Zibi bước đi trước, bỏ lại cậu với tâm trạng cực kì tệ hại. Gương mặt baby nhăn nhó, thảm thương đến phát tội. Trong mắt cô ấy mình chỉ là con nít thôi sao???
..........................................
* 09:00 pm
"Mềm quá..." -.-
"Ấm ấm nữa" -.-
"Có tiếng thịch thịch ngộ ghê" =.=
" Thích quá..." ^.^
Hắn vừa ngủ vừa cười vì cảm nhận được sự mềm mại. Mặt của Pi đang kê lên cái gì thế này?
Gương mặt ngu ngơ, hai mắt nhắm tịt ngái ngủ. Tay hắn lần mò lên cái "vật thể" mà gương mặt mình cảm nhận được nãy giờ.
Vừa vặn một nắm tay... Mềm mại vô cùng...
Lim dim...
Dụi mắt...
Nheo nheo...
Chớp chớp....
Mở to....
Kinh hãi....
Đỏ mặt....
"Hiểu Phàm... Hic... Anh không cố ý đâu!"
Hắn đưa ngón tay lên cắn cắn, tự kỉ nằm yên không dám nhúc nhích. Số là hắn nằm ngủ trên tay trái của nó, dĩ nhiên theo logic thì gương mặt sẽ vừa vặn áp vào.... cái gì thì ai cũng biết rồi đấy. Nghe được cả nhịp tim cơ mà ^^
Nhưng có lẽ ai trong chúng ta cũng thừa biết Tiểu Shin rất háo sắc. Cơ hội tốt thế chẳng lẽ lại bỏ qua sao. Nhưng như vậy thì giống kẻ lợi dụng quá. Làm sao đây?
Thế là bạn trẻ Tuấn Dương "vô tư hồn nhiên" tiếp tục tựa mặt vào ngực bạn Hiểu Phàm, gương mặt đăm chiêu đấu tranh tư tưởng.
"Thích quá à... Chỗ này như có thỏi nam châm vĩnh cửu vậy! Mình muốn nằm như này đến tối luôn... Nhưng như vậy có bậy bạ quá không??? Haiz mình không phải người như vậy đâu mà..."
Tiểu Shin mím môi, hàng lông mày rậm chau lại, nhúc nhích lên xuống trông khá buồn cười. Gương mặt thiễu não bí xị như trẻ con, lâu lâu đưa tay lên "sờ sờ cho dễ suy nghĩ " Θ_Θ
- Tùy tiện đụng vào "đồ" của người khác là không ngoan đâu...
Hắn giật mình như con nít bị bắt quả tang. Nằm im không dám nhúc nhích.
Nó mỉm cười, nhìn thái độ hoảng hốt của hắn. Làm chuyện tày trời nên lo sợ chớ gì...
Hắn mím môi, mắt liếc qua liếc lại:
- Của em cái gì chớ? Từ bây giờ nó là của anh cơ -.-
Nó muốn trêu hắn một tí nên chỉ chỉ vào ngực hắn:
- Của ai người đó dùng...
- Không! Không chịu đâu! Cái này to hơn... Mềm hơn... Thích hơn!!! ><
Hắn úp mặt vào ngực nó ăn vạ khiến nó tự dưng bật cười. Như vậy thì làm sao mà ghét được đây? Ôi cái tên "sói đội lốt cừu" này!
- Ok... Với một điều kiện...
Hắn ngước đôi mắt sáng rỡ lên, hỏi gấp:
- Thật á? Điều kiện gì???
- Hôm nay đi dạo phố...
- Không được -_-
Gương mặt hắn bỗng trở nên cực kì nghiêm khắc. Nó xuống giọng mè nheo:
- Đi mà... Một chút thôi...
- Không được! Nguy hiểm lắm! -_-
- Vậy thì đừng mong đụng vào "nó" nữa...
Nó gạt tay hắn ra khỏi "nơi mềm mại thần thánh" của mình một cách vô tình nhất, cái gương mặt nghiêm túc kia lập tức mếu máo:
- Hic... Tại sao lại nỡ đối xử với anh như vậy chớ? ㅠ.ㅠ
- Bây giờ đi hay là không?... -_-
- Dạ đi! ㅠ.ㅠ
....................................
- Sao? Tuấn Dương sắp đưa cậu đi dạo à? - giọng Jasmin vang lên trong điện thoại, cô hơi ngạc nhiên.
- Ừm đúng rồi...
- Quào, đang trốn mà sướng quá zậy... - Zico châm chọc.
- Bình tĩnh, đẹp trai, đẹp gái dễ sợ luôn! - Saleen cũng bè theo.
Nó thư thả ngồi trên bệ rửa mặt đung đưa chân, một tay cầm điện thoại, tay kia chống lên bàn.
Hắn cẩn thận cài cúc áo sơ mi, chải tóc cho nó:
- Đừng nhúc nhích nữa! Em ngồi yên xem nào...
- Í chộ ôi! Tiểu Shin kêu chị Amber bằng em kìa má ôi... - Zico nhại giọng.
- Bả được đụng vào người Hiểu Phàm tỷ luôn cơ đấy! - Saleen lại tiếp tục vừa xem tạp chí vừa hóng chuyện.
- Hai cái đứa này =.=.... - hắn muốn hét nhưng bó tay rồi, lại tập trung chuyên môn thôi - Ngồi yên để anh chải cho xong tóc đã!
Jasmin nghe được giọng hắn, cô khẽ cười:
- Hai người hạnh phúc như vợ chồng mới cưới ấy ⌒.⌒
- Đúng rồi... Mình bất hạnh lắm mới cưới được một "con vợ" vừa khùng, vừa điên, vừa con nít như hắn...-.-
- Em được lắm! - hắn hôn môi nó một cái, giọng cảnh cáo. Chải tóc xong thì đeo thêm cái kính, hắn muốn giúp nó cải trang cho đỡ nguy hiểm vậy mà.
Xong xuôi đâu đó, Tuấn Dương ngồi xuống giúp nó mang giày, cẩn thận buột dây.
Nó thấy hắn sắp xong, liền nói vào điện thoại:
- Mình xong rồi ... Mình đi đây... Cúp máy nha!
Nó tắt máy, nhảy phóc xuống đất vô tư đi ra khỏi phòng tắm. Hắn nhìn theo, mặt yểu xìu:
- Anh còn chưa rửa mặt, thay quần áo cơ mà =_="
Nó vòng đảo lại, nắm tay hắn kéo đi:
- Vậy thì rửa mặt và thay quần áo thôi...
- Phải vậy chớ ^^
..........................................
* Ở trường:
Đang giờ giải lao, học sinh thì đứa nào cũng rất khoái cái giờ này. Tại sao hả? Ưm... Thì tại vì tha hồ làm mọi trò con bò theo ý mình chứ sao.
Con gái trong lớp thì tụm đầu xâu mỏ lại nói chuyện thiên hạ, con trai thì nắm áo nắm quần cà hẩy cà tưng rượt đuổi đùa giỡn. Duy chỉ có một vài đứa ngày thường rất là tăng động đậy nhưng hôm nay lại làm mấy cái hành động vô cùng bất thường.
* Bàn đầu:
- Haizz...
- Haizzz...
- Bà ơi... Tui nhớ Hiểu Phàm! @_@
- Chắc ông nghĩ là tui không biết nhớ Tuấn Dương đâu hả? =.=
- Haizzzzz! - đồng thanh thở dài, đồng loạt chống cằm.
Hai đứa này khỏi nói chắc mấy bạn cũng biết là ai rồi ⌒.⌒
* Bàn kế cuối:
Hai đứa ốc sên tóc vàng vẫn còn đang trong thời kì "một má giận, một má lếch đít theo năn nỉ". Cụ thể là hiện giờ đại công tử Zico đang dùng mọi thứ để dụ dỗ Saleen, cậu liên tục chuyển hình trong điện thoại, giọng ngọt ngào như mật:
- Saleen! Cậu thích đôi giày này không? ^^
- Không -.-
- Hay là chiếc xe này nhé! ^^
- Không -.-
- Cả bộ son, chịu không? ^^
- Không -.-
- Vậy cậu thích gì nè? ^^
- All -.-
Chịu chi ắt sẽ có người chịu chơi. Câu nói có vẻ hợp với hoàn cảnh này.
* Bàn cuối:
Kan nằm dài trên bàn với bộ dáng mệt mỏi, mắt đăm đăm nhìn ra cửa. Zini lại nói chuyện với tên Khải Du đáng ghét ấy. Thiệt tình nhìn mặt thằng đó chỉ muốn đấm cho một cái thôi. Có gì hay ho đâu mà con nhỏ lùn cứ đi gặp hoài vậy. Bực mình thật!
Zico quay xuống với bản mặt hí hửng:
- Ê thằng kia! Tao dỗ Saleen hết giận rồi nè con ^^
* Nằm yên *
Zico lấy làm lạ, hơi nghiêng người nhìn mặt Kan:
- Êêêê! Chó cắn mầy hả???
*Im lặng *
Chuyện người ta thì người ta hiểu. Tên Zico thì hiểu được khỉ khô gì. Có lẽ đây chính là một trong những dấu hiệu ban đầu của sự say nắng chăng??? ^^
BẠN ĐANG ĐỌC
The Amber Eyes
Teen FictionBlack!!! Bạn có định nghĩa được nó không??? Đúng! Nó là màu đen - loại màu sắc luôn khiến người ta cảm thấy ám ảnh. Nơi đó.... Số phận con người bị vùi dập bởi thế lực của bóng tối... "Anh là hoàng tử.... anh có nụ cười đẹp như ánh mặt trời Anh thôn...