* 4:00 pm
Hoàng hôn xuất hiện phía sau núi, màu hồng ngọt ngào trải dài vô tận. Hắn đang say ngủ, bỗng lờ mờ tỉnh giấc.
Đôi mắt lim dim, hắn xoay người vào trong đưa tay tìm kiếm.
Không có ai!
Hắn bật dậy như lò xo, nhìn xung quanh.
Không có ai!
Nhanh nhẹn rời khỏi giường, hắn lo lắng mở cửa nhà vệ sinh, mở cửa ban công, mở toang luôn cửa phòng chiếu phim để tìm kiếm nhưng không thấy.
"Cạch"
Hắn mở cửa nhà bếp, gương mặt nhanh chóng dãn ra. Đây rồi!
Nó đóng cửa tủ lạnh, quay lại chớp chớp đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn hắn, trên mép còn dính sữa:
- Sao vậy?
Hắn mỉm cười, mồ hôi lăn dài trên trán tiến đến ôm chặt lấy nó:
- Cái đồ đáng ghét, tưởng cậu bỏ đi nữa rồi!!!
Nó cười hiền, cái tên ngốc lo xa này, đúng là trẻ con không chịu được. Người ta chỉ đói bụng và tìm sữa uống thôi mà, có cần lục tung căn nhà đến nỗi đổ cả mồ hôi thế không.
- Ăn vạ ở đây rồi... Không đi đâu... Đừng lo!
Hắn buông nó ra, đưa tay véo vào chóp mũi cao:
- Ăn nói trỏng không thế đó hả? Đây lớn hẳn hơn ấy cả một tuổi đấy nhá! Gọi anh đi!
- Không...
Nó cầm hộp sữa, vô tư bước đi ra khỏi nhà bếp. Hắn nhìn cái dáng thon thả trong chiếc áo sơ mi trắng của hắn rồi tự nhiên phì cười. Cô ấy lúc này đáng yêu không chịu được!
- Thích chỗ này không?
Hắn ôm nó từ phía sau, cả hai đứng ở ban công ngắm cảnh núi buổi đêm.
Những ngọn gió mát lạnh đùa nghịch mái tóc lòa xòa của nó, trông thật khó rời mắt.
- Ừm.
Nó gật đầu, gương mặt có chút thích thú.
Những ngọn núi cao, xa có gần có, tất cả đều bị bao phủ bởi màn đêm. Khung cảnh vừa âm u, tĩnh mịch nhưng rất trữ tình, thu hút.
Xa hơn nữa là những ánh đèn đủ màu sắc bé tí xíu. Đó là trung tâm thành phố, nơi ồn ào nó bao lần muốn thoát khỏi. Ngôi biệt thự trên đỉnh núi này có vẻ lí tưởng! Nó bắt đầu có cảm tình với nơi đây cũng như chủ nhân của căn nhà này.
Nó đứng yên để hắn vuốt ve mái tóc của mình. Đôi bàn tay ấy búi hờ mái tóc nâu đỏ giúp nó. Những sợi tóc con bay nhè nhẹ, gương mặt ấy rất thanh thoát.
- Lí do luôn xõa tóc và cài nút kín cổ suốt trong lúc đi học đây sao? - hắn nhẹ nhàng sờ lên hình xăm trên cổ nó.
Nó im lặng, không đáp. Đôi mắt trầm tư mang nhiều tâm sự, chỉ biết thả trôi ánh nhìn tự do trong không gian núi rừng yên ắng.
Hắn lại ôm lấy cơ thể mềm mại, tựa cằm lên bờ vai nhỏ thủ thỉ:
- Bớt diễn sâu đi! Anh sẽ ở bên cạnh và làm em vui mà!
Nó lại mỉm cười trong vô thức, dòng máu giá lạnh như dã thú lắng xuống phần nào. Trả thù dĩ nhiên vẫn sẽ trả, nhưng trước mắt tận hưởng cái gọi là tình yêu đi đã.
Nó quay lại, vòng tay ra sau cổ hắn. Đôi mắt bình thản ngắm nghía, soi từng cái lỗ chân lông trên gương mặt baby so cute đang cười nói như trẻ con.
- Sao tự nhiên nhìn người ta muốn rớt con mắt ra ngoài vậy hả?
Nó im lặng, ngón tay như búp măng chậm rãi lướt trên hàng lông mày rậm anh tuấn, sau đó là chóp mũi cao.
- Anh đẹp trai đến vậy sao??? ^^
Nó vẫn không đáp, ngón tay thon dài lại di chuyển xuống dưới. Bỗng dừng lại ở làn môi mỏng, nó vô tư nuốt nước bọt một cái.
- Yaa! Em hư quá nha! Sát thủ A Lee lạnh lùng khát máu mà cũng có lúc như muốn ăn tươi nuốt sống trai đẹp như thế này sao hả??? -_-
Nó hơi nhón chân, chủ động chiếm lĩnh đôi môi hắn. Những ngón tay trắng muốt dịu dàng di chuyển ra sau gáy, đan vào mái tóc nâu tinh nghịch lãng tử.
Khỏi bàn cãi, hắn chắc chắn bất ngờ. Tuy nhiên sẽ không bỏ qua khoảnh khắc ngọt ngào muốn... sâu răng này. Cánh tay rắn chắc vòng ra sau, kéo sát vòng eo thon nhỏ vào cơ thể mình. Cảm giác mềm mại, ướt át đầy ma mị. Đôi môi hồng ấy như một liều thuốc phiện, hắn biết bản thân mình đang điên đảo đến cùng cực, không bao giờ dứt ra được.
Ánh trăng hôm nay thật sự sáng, đến nỗi bóng của họ in dài trên nền nhà. Khung cảnh lãng mạn lại thêm những làn gió mang theo hương núi rừng, không chê được đâu đúng không?
...............................................
* Sáng hôm sau tại trường:
- Ê bà điên! Chào buổi sáng!
Kan đi te te phía sau Zini, tuy nhiên lại bị cô nhóc cho ăn bơ. Cậu thấy thế liền gọi giật ngược:
- Ê! Ê!!!!
Zini quay lưng lại với gương mặt rất là bình tĩnh:
- Gì? -.-
- Quen không?
- Không.
- Thế sao không sủa? ^.^
- Thế cậu quen tôi không? -.-
- Dĩ nhiên quen rồi!
- Vậy sao không vẫy đuôi? - Zini bình thản nói, sau đó bỏ đi thẳng.
- Ơ... Cô... Cô... Cái bà điên này! Quá đáng... Quá đáng mà >_<
Kan hậm hực dậm chân, đầu bóc khói ngùn ngụt. Bị móc họng vậy tức chịu gì nổi chớ. Con nhỏ lùn khó ưa này.
Zini vừa đi được vài bước đã chạm mặt một nam sinh đeo kính cận, bộ dạng có vẻ hơi khù khờ.
- Chào bạn! Bạn là Đỗ Thiên Hy đúng không?
Kan nghịch ngợm nép vào cửa rồi ló mắt ra để rình.
Zini chần chừ suy nghĩ, như nhớ ra, cô khẽ mỉm cười:
- Cậu là Hà Khải Du trong đội tuyển học sinh giỏi của trường phải không?
- Đúng rồi! Thật may mắn khi Thiên Hy nhớ được tên tôi. - cậu ưa tay gãi đầu, cười đến híp cả mắt - Chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần mỗi khi đội tuyển họp định kì!
- À tôi nhớ mà!
Kan chớp chớp mắt, ngơ ngáo soi Khải Du từ đầu tới đít:
BẠN ĐANG ĐỌC
The Amber Eyes
Teen FictionBlack!!! Bạn có định nghĩa được nó không??? Đúng! Nó là màu đen - loại màu sắc luôn khiến người ta cảm thấy ám ảnh. Nơi đó.... Số phận con người bị vùi dập bởi thế lực của bóng tối... "Anh là hoàng tử.... anh có nụ cười đẹp như ánh mặt trời Anh thôn...