Trong căn phòng tối mờ, một điểm sáng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông toàn thân quần áo một màu đen đi vào, đem một xấp giấy A4 bỏ vào trong tay một người đàn ông khác. Ánh sáng lờ mờ theo cửa chiếu vào, một người nam nhân mắt một mí lạnh lùng ngồi oai nghiêm trên ghế sa lông làm bằng da thật ở trong phòng, trong tay đang kẹp một điếu xì gà đang đốt dở, bắt đầu lật xem xấp giấy trên tay.
"Ông chủ, đây là tài liệu gần đây chúng tôi thu thập được, ngài xem một chút xem có thích hợp hay không, chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm mang về." Người đàn ông thân quần áo đen khom lưng cúi người, đối với người ngồi trên ghế sa lông rất là cung kính.
"Ngô Kỳ, cái này, cái này, còn có mấy cái này, đi tìm về cho ta xem một chút đi, ta cảm thấy rất có khả năng, cho dù là không phải ...... vậy thì dùng cho những việc khác cũng được." Nam nhân ngồi trên ghế sa lông dụi tắt điếu xì gà trong tay, tài liệu trong tay bị hắn lật qua lật lại đến mấy lần, rút ra mấy tờ từ bên trong, chỗ giấy còn dư lại, hắn lấy ra cái bật lửa bên cạnh, trực tiếp đốt lửa, từ từ nhìn đám giấy trong đống lửa hóa thành tro bụi. Ánh lửa chiếu sáng mi mắt nam nhân, màu lửa nóng rực cũng không khiến cho gương mặt lạnh lùng có được một chút ấm áp, ngược lại còn mang thêm một loại quỷ dị xảo quyệt.
"Được, ông chủ, vậy tôi đi ngay đây, Cung thiếu gia ...... ngài có muốn cậu ấy đến đây không? Mấy ngày trước ngài ở nước ngoài, cậu ấy đã hỏi rất nhiều lần." Người đàn ông gọi là Ngô Kỳ biểu lộ có chút khổ sở, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"...... Vậy gọi cậu ta đến đây đi, dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ bị đưa đi, không vấn đề gì." Nam nhân sờ sờ bật lửa trong tay, cái bật lửa thoạt nhìn có vẻ vô cùng bình thường lại bị hắn cầm trong tay xoay đi xoay lại chơi đến không biết chán, vỏ ngoài kim loại óng ánh, phía trên nắp, có khắc hai chữ "Vương Thanh", tựa hồ đại ý tên của hắn.
"Được, tôi sẽ đi ngay, ông chủ ngài nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ mau chóng đem những đứa trẻ này mang về." Ngô Kỳ sắp xếp lại tài liệu trong tay, nhanh chóng đi ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa lại, trong phòng lại khôi phục một mảnh không gian đen tối.
Vương Thanh nửa nằm trên ghế sa lông, ngón tay xoa xoa bật lửa, đưa tay đốt lửa lên, rồi lại tắt đi, cứ lặp lại một lần rồi một lần. Nhìn nhìn ánh lửa, mi mắt hẹp dài của Vương Thanh như ẩn như hiện, khuôn cằm góc cạnh mang theo cương nghị, phiếm môi mỏng bạc tình, khóe miệng hơi mím lại, tạo thành một độ cong mê người, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cái bật lửa trong tay, tứ chi giống như không có khí lực, buông lỏng đôi chân dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, một nam hài thân cao không đến một mét tám từ từ đi vào, đèn được bật lên, cẩn cẩn dực dực tiến đến gần bên người Vương Thanh, thấy hắn vẫn không có tỉnh, nhẹ nhàng lay động cánh tay của hắn.
"Thanh ca, em đến rồi, anh tỉnh tỉnh."
"Ân? Là em a." Vương Thanh mở mắt, tiện tay xoa đầu nam hài một cái, "Nhạc Thần, em ra ngoài trước đi, có việc ta sẽ gọi em." Vương Thanh lười để ý đến cậu ta, chỉ nhìn một cái, liền muốn đem cậu ta đuổi đi ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thanh Vũ] Thanh Phù
Fanfic《Thanh Phù》 là hồi 2 trong「 Tàn - Hệ Liệt」(chữ "Tàn" trong tàn ác, tàn khốc) của tác giả Hồ Tử Huân. Từng phần trong hệ liệt đều là những chuyện khác nhau, không hề có mối liên kết nào cả. Mình chỉ edit phần 2 về Thanh Vũ trong hệ liệt này. Tên truy...