Một tuần trôi qua, mỗi ngày một tiếng đến một tiếng rưỡi, tiền lương của Châu Bách Xuyên từ lúc mới bắt đầu được sáu mươi cũng lên đến thành một trăm, thời điểm cậu ta lần đầu tiên nhận được tờ một trăm, cậu ta còn muốn tìm tiền thối lại, Lý thúc lại phất tay một cái bảo là không có nhận tiền thừa.
"Hai mươi là tiền xe đi lại hằng ngày của cậu, phần còn lại xem như là tiền phí cung cấp thức ăn cho cậu đi, Vương gia chúng tôi từ trước đến giờ đối với người rất khoan hậu, cậu cứ nhận đi." Lý thúc đem bốn mươi đồng kia trả lại cho Châu Bách Xuyên, ông rất thích những người ăn học, nhưng là không hiểu nổi tại sao, Vương Thanh hết lần này đến lần khác lại không muốn lưu cậu ta ở lại ăn cơm tối, bất quá cho thêm phí cung cấp cũng là phải thôi.
"A? Không cần, tôi vốn không nên lưu lại ăn cơm, ngược lại tôi hẳn là phải nên cảm tạ Vương tiên sinh cùng Hiểu Vũ ......" Châu Bách Xuyên cầm tờ một trăm đồng, có chút thất vọng đi đến đại lộ đón xe buýt .
"Thế nào, con còn muốn lưu Châu lão sư ở lại dùng bữa sao?" Vương Thanh mở ra tờ báo hôm nay, uống trà Phổ Nhĩ tiêu thực, nhìn biểu lộ có chút thất vọng của Phùng Kiến Vũ, liền biết nó đang suy nghĩ điều gì.
"Ân ......" Phùng Kiến Vũ gật đầu, lại khoát khoát tay, lấy điện thoại di động ra gõ chữ, "Thật ra con thật thích cùng anh ta nói chuyện phiếm, Châu lão sư hiểu biết thật là nhiều, nói chuyện cùng anh ta có thể học thêm được thật nhiều thứ."
"Sau này con cũng có thể như vậy, bây giờ con có bao lớn a? Cậu ta lớn hơn con rất nhiều, sau này lên đại học, con nhất định còn so với cậu ta có hiểu biết hơn nhiều." Vương Thanh trong lòng có chút chua, vẫn là không nhịn được muốn hỏi nó, "Vậy con thích cậu ta sao?"
"Ân, rất thích, anh ấy rất hài hước, nói chuyện rất có ý tứ." Phùng Kiến Vũ nhớ đến bài tập lịch sử của mình tối hôm nay, được Châu Bách Xuyên giảng giải rất sinh động, giống như là kể một câu truyên cổ tích rất đặc sắc.
"Ba ăn giấm rồi." Vương Thanh trực tiếp nói ra như vậy, "Con không yêu ba ba nữa ...... ba ba không vui ...... ba ba tức giận ......"
"Không có không có ! Con thích ba ba nhất !Thật sự đó ! " Phùng Kiến Vũ đánh xong chữ, vội vàng ở trên mặt của hắn hôn đến mấy cái, dùng hành động này bày tỏ tình yêu của nó đối với ba ba.
"Muốn hôn chỗ này ! " Vương Thanh giống như là đứa trẻ nhỏ thích ăn vạ, chỉ chỉ lên môi của mình rồi nhìn nó, "Hôn một cái, nếu không ba thật sự tức giận ! "
"Ba ba, ba không nên tính tóan như vậy ! " Phùng Kiến Vũ đỏ mặt trừng hắn một cái, lôi kéo cánh tay hắn đi về phòng ngủ, muốn hôn cũng không thể hôn ở bên ngoài a ......"Trở về phòng ngủ."
"Vậy trở về phòng ba muốn hôn hai cái." Vương Thanh ngồi ở trên ghế không chịu nhúc nhích, nhìn Phùng Kiến Vũ cam chịu gật đầu, lập tức nhảy lên, hưng phấn ôm con trai đi về phòng ngủ. "Nói rồi đó nha , hai cái ! "
Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ cúi thấp đầu, tác phong thổ phỉ lưu manh vô lại của ba nó cũng không phải là ngày một ngày hai, nó đã sớm quen thuộc rồi. Vừa bước vào phòng, Phùng Kiến Vũ liền bị Vương Thanh trực tiếp ấn ở trên cánh cửa, môi áp môi, nụ hôn của hắn vừa bá đạo vừa nóng bỏng, mang theo tất cả nhiệt tình đốt lên, đem đầu lưỡi quét sạch một lần. Bị hôn đến mơ mơ màng màng, Phùng Kiến Vũ không có chú ý đến, đôi bàn tay đã đưa vào trong quần áo của nó, một tay còn đặt ở trên đầu vú, không ngừng nắn bóp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thanh Vũ] Thanh Phù
Fanfic《Thanh Phù》 là hồi 2 trong「 Tàn - Hệ Liệt」(chữ "Tàn" trong tàn ác, tàn khốc) của tác giả Hồ Tử Huân. Từng phần trong hệ liệt đều là những chuyện khác nhau, không hề có mối liên kết nào cả. Mình chỉ edit phần 2 về Thanh Vũ trong hệ liệt này. Tên truy...