Một đường đèn xanh, Vương Thanh đại khái tăng tốc không ít, cũng may trên đường ít người, hắn không kịp chú ý nhiều như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. “Lý thúc ! Hiểu Vũ đâu ! ” Hắn chạy xộc vào nhà, liền nhìn thấy Lý thúc đã đem Châu Bách Xuyên trói chặc như con cá, mặt mũi sưng vù, trực tiếp ném ở trên sàn nhà, miệng bị dùng khăn lau chặn lại. “Đây là xảy ra chuyện gì ? ! ”
“Súc sinh này muốn xuống tay với Hiểu Vũ thiếu gia, cũng may chúng ta phát hiện phải kịp thời, Hiểu Vũ thiếu gia không có sao, người vẫn còn ở trong phòng, đoán chừng là bị dọa sợ rồi. Thời điểm chúng tôi chạy đến nơi, súc sinh này đã bị thiếu gia đánh qua.” Lý thúc hung hăng đạp một cước ở trên ngực Châu Bách Xuyên, cơ hồ nghe được một tiếng “rắc”, đoán chừng là bị gãy đốt xương sườn rồi.
“Được rồi, giữ nó lại cho ta, đám anh em bên dưới cũng thật lâu không luyện tay luyện chân, giữ lại cho mấy anh em chơi một chút cũng tốt, lưu lại một hơi thở, đừng để chết là được.” Vương Thanh từ từ bước tới, từ phía trên cao ngạo nhìn xuống Châu Bách Xuyên, nhặt lên một con dao trái cây bên trên hộc tủ, trực tiếp phóng thẳng về phía đũng quần cậu ta.
Châu Bách Xuyên trong miệng bị chặn bởi khăn lau, kêu không thành tiếng, sợ đến hai mắt trợn trắng, mặt cắt không còn huyết sắc, nhưng cậu ta vẫn chưa hề ngất, mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn xuống, cả người không ngừng run rẫy. Vương Thanh vẫn hai mắt nhìn chằm chằm cậu ta, con dao trái cây đao cắm thẳng xuống đất, nếu như Hiểu Vũ xảy ra chuyện gì, một dao kia hẳn là cắm thẳng vào ngực cậu ta rồi.
“Hiểu Vũ thiếu gia bị dọa sợ ……” Lý thúc liếc mắt nhìn Châu Bách Xuyên, nhặt lên con dao trái cây ở trên đất, xẹt thêm mấy nhát lên người cậu ta, chảy máu không nhiều, nhưng vết dao cứa có thể để cho cậu ta đau đến không muốn sống. “Người này để cho chúng tôi xử lí là được rồi.”
“Được, ta đi lên xem một chút.” Vương Thanh xoa xoa tay, chầm chậm đi lên lầu. Hắn đột nhiên cảm thấy, thà rằng Phùng Kiến Vũ cả đời này không biết nói chuyện, cũng không muốn nó vào thời điểm như vậy sẽ gọi mình một tiếng ba ba. “Hiểu Vũ, con đang ở trong phòng sao? Ba ba về rồi.” Hắn chậm rãi đẩy cửa ra, trong phòng buông rèm cửa sổ, đèn cũng không có mở, Vương Thanh đã thật lâu không thấy trong phòng này không có ánh sáng, lúc trước khi Hiểu Vũ còn chưa trở lại, hắn thường xuyên thích một mình ngây ngô ở phòng tối như vậy.
Trong phòng không có bất kỳ động tĩnh gì, Vương Thanh đóng cửa lại, nghe ở bên giường truyền đến âm thanh nức nở, hắn vội vàng tìm đường bước tới, “Hiểu Vũ, không cần sợ, ba trở về rồi, ba đang ở đây.” Hắn chạm đến thân thể của Phùng Kiến Vũ, trên người nó đang mặc áo ngủ, ôm đầu gối ngồi ở một góc, cả người co lại thành một đoàn.
Phùng Kiến Vũ ngay lập tức chụp lấy cánh tay của Vương Thanh, nó thật sự bị dọa hoảng hồn, mới vừa rồi ở trong phòng vệ sinh đem hết cơm buổi sáng ăn vào toàn bộ đều ói ra hết, nó ôm thật chặc hông của Vương Thanh, ngón tay bấu chặc quào loạn trên lưng của hắn, “A ...... a ......” Nó bắt đầu kêu gào tựa như phát tiết, nó muốn nói, ba làm sao mà bây giờ mới trở về a.
“Ba biết, là ba không đúng, ba trở về quá muộn …… Hiểu Vũ, con đừng sợ a, có ba ba ở đây …… ba ba sẽ bảo vệ con.” Vương Thanh xoa xoa đầu nó, tay vuốt ve sau lưng giúp nó thuận khí, “Con khóc đi, đừng khóc đến ngất là được …… ba ba ở bên con a.” Vương Thanh cởi giày trèo lên giường, mặc cho Phùng Kiến Vũ siết cánh tay mình siết đến đau. “Là ba ba không tốt, ba không bảo vệ tốt cho con …… Hiểu Vũ, ba ba sai rồi.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thanh Vũ] Thanh Phù
أدب الهواة《Thanh Phù》 là hồi 2 trong「 Tàn - Hệ Liệt」(chữ "Tàn" trong tàn ác, tàn khốc) của tác giả Hồ Tử Huân. Từng phần trong hệ liệt đều là những chuyện khác nhau, không hề có mối liên kết nào cả. Mình chỉ edit phần 2 về Thanh Vũ trong hệ liệt này. Tên truy...