Chương 3: Gương vỡ lại lành? Không thể nào!

6.3K 239 20
                                    

"Chết mẹ anh đi! Tôi thích kiểu phụ nữ nào thì liên quan gì đến anh?!" Vân Mộ Hoa nhịn không được chửi bậy.

Âu Dương Thụy nhướn mày, đôi mắt đầy ý cười, vẻ mặt trịnh trọng, "Cậu nghĩ muốn duy trì cuộc hôn nhân này, giữ lại người phụ kia, không có khả năng đâu!"

"Vì cớ gì mà anh lại nói như thế?" Vân Mộ Hoa thở phì phò hỏi.

"Bởi vì người cô ta mê luyến chính là tôi." Âu Dương Thụy đắc ý, tựa như đang nắm hết thảy trong lòng bàn tay, "Đương nhiên, nếu cậu có thể khiến cô ta thay tâm đổi ý. Tôi nghĩ đây chính là con đường chuyển hướng duy nhất".

Âu Dương Thụy nói đúng sự thật, dạng phụ nữ nào cũng không thể kháng cự lại mị lực của anh, ván cược này có lẽ rất khó vãn hồi.

"Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?" Vân Mộ Hoa khó hiểu nhìn anh.

"Không làm gì hết, chỉ muốn làm bạn bè lâu năm, thỉnh thoảng cùng nhau ăn một bữa cơm với cậu thôi." Âu Dương Thụy ra vẻ thân sĩ mời.

"Không!" Vân Mộ Hoa không thèm để ý đến anh, cảm thấy rất tức cười. Một năm trước, cậu và Âu Dương Thụy đã mỗi người một ngả, không thể thành bạn bè được nữa.

Chết con mẹ nó đi quan hệ bạn bè! Cậu không thèm làm bạn bè gì gì đó với anh nhé, cậu căn bản không giống loại hoa hoa công tử như Âu Dương Thụy, cấp bậc bất đồng! Cho nên khi đã nhìn thấu hết thảy, cậu tình nguyện lựa chọn con đường nghỉ học về nước, không muốn ở cùng cái tên tâm địa giảo hoạt như Âu Dương Thụy nữa.

Âu Dương Thụy cười nhạt, hơi tiếc hận nói: "Không sao, còn có lần sau mà".

Vân Mộ Hoa bất mãn nhíu mày: "Lần sau cái gì?"

"Đương nhiên là lần sau cùng ăn cơm." Âu Dương Thụy nhún vai, "Nếu không cậu còn hy vọng gì nữa?"

"Tôi nói muốn bao giờ!" Vân Mộ Hoa thẹn quá hóa giận, "Đồ điên mới cùng anh ăn cơm! Đừng có tới quấn lấy vợ tôi nữa!"

"Xin lỗi nhé!" Âu Dương Thụy vô tội trả lời, "Là cô ấy quấn tôi đấy chứ".

"Vậy anh có yêu cô ấy không?" Một câu hỏi luôn luẩn quẩn trong đầu cậu tự nhiên tuột ra, giọng điệu còn thoang thoảng vị chua ghen tuông nhàn nhạt.

Âu Dương Thụy dựng thẳng ngón trỏ lên lắc lắc, vẻ mặt đúng kiểu như Vân Mộ Hoa đang hỏi một điều quá ngu ngốc. "Cậu cảm thấy có thể sao?"

Đáp án, đương nhiên không bao giờ có thể. Vân Mộ Hoa quen biết anh đã nhiều năm, thấy anh lưu luyến hết bụi hoa này sang nhành hoa khác, nhưng chưa bao giờ anh thật tâm với ai. Hôm nay hẹn hò cùng Jane, ngày mai đã đi với Rose, ngày mốt lại cùng Naice triền quấn, hình như còn một cô gái nữa tên Alice thì phải?

Vân Mộ Hoa rất muốn chửi thề, vì cái mẹ gì mà lắm phụ nữ vây quanh Âu Dương Thụy như thế! Viết cả một quyển sổ cũng đếm không hết! Thật sự khiến người ta tức chết! Nghĩ đến bản thân ngay cả một người bạn gái cũng chả có, mối tình đầu luôn là Âu Dương Thụy, cuối cùng còn chẳng có cơ hội tỏ tình đã hoàn toàn bại trận.

Vân Mộ Hoa cảm nhận sâu sắc ông trời quá bất công, vì cái quái gì mà mối tình đầu của cậu lại bi thảm như vậy? Thích một người đàn ông không nói, lại còn là cứng đầu thầm mến?

Dụ bắt tình nhân bỏ trốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ