Chương 733 : Đón xe thất bại

1.5K 31 0
                                    

  Nói xong, không khí có chút căng thẳng. May mà mục đích cuối cùng là đến chỗ đấy, Tiêu Minh Lạc hiện tại đang ở rất gần Giang gia, cho nên xe liền trực tiếp đứng ở đó.

​Cùng trở lại Hàn gia, bọn họ vừa lúc cùng gặp một chiếc xe cũng đi về Hàn gia. Cô lại đang buồn bực ai chứ, vừa đi vào đại sảnh liền thấy chiếc ghế sofa bằng da thật thượng hạng, bên cạnh nó là một cái hòm dài và hẹp.

​Cái hòm có phần giống đàn tranh, nhưng chất liệu là giấy cát-tông.

​Thấy cô không hỏi gì, Khương Viên Viên liền đi tới cao hứng nói: " Váy đã có rồi", vì muốn cùng xem với con, ta nhịn không mở ra. Tới đây, mau tới đây nhìn xem."

​Đừng nó chứ, cô thật đúng là đã quên béng rằng còn có một điều như thế a, vừa nghe Khương Viên Viên nói vậy, trong lòng nhất thời cũng cực kỳ muốn nhìn một chút

​Chỉ cần là xem tấm bản thiết kế kia, cô liền cảm thấy nếu được mỹ nán lại, thành phẩm kia sẽ càng đẹp mắt hơn!

​Bị Khương Viên Viên lôi kéo đi tới trước sofa, cô chú ý tới Hàn Thất Lục cũng đã đi tới, xem ra người này cũng có tò mò.

​Hòm bị khoá chặt bằng một chiếc tơ lụa màu hồng nhạt, Khương Viên Viên đang muốn mở ra, một nữ giúp việc kế bên vội vàng đi lên phía trước: "Phu nhân, để cho tôi giúp bà."

​Khương Viên Viên kiên định lắc đầu: "Không cần, tự ta mở được rồi!"

​Lúc này vẻ mặt cô rất nghiêm túc, thật giống như không phải mở quần áo của An Sơ Hạ, mà là đang mở quần áo của cô ta.

​Rất nhanh, dây lụa hồng nhạt bị kéo ra, cô mở nắp ra, bản thiết kế lập tức bày ra trước mặt mọi người. Bao nhiêu bộ quần áo xinh đẹp đều ở đây a! Trên quần áo thân bạch sắc, hạ sinh còn lại là dần dần thay đổi dần thành màu xanh nhạt. Là phi thường thiển cái loại này, lập tức có một cảm giác tươi mát đập vào mặt.

Sờ lên làn váy kia cảm thấy không thoải mái nên ​không thể nghi ngờ là nên điểm lớn nhất là ở đó, còn một làn váy trông như Vân Đóa, và lại giống như mặt hoa biển lớn

​Không chỉ có cô, Khương Viên Viên thấy những bộ đồ lộng lẫy cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.

​"Không tồi." âm thanh của Hàn Thất Lục phát ra.

​Nói xong, anh trực tiếp xoay người đi lên lầu.

​"Cái gì không tồi..." An Sơ Hạ trừng mắt, nhìn phía sau lưng anh liếc mắt một cái, sau đó cẩn thận vuốt ve bộ váy giống đoá hoa Vân Đóa kia.

​"Đẹp chứ?" Khương Viên Viên hơi chút đắc ý: "Mẹ nhất định sẽ không để con bẽ mặt, nhanh lên lầu đem thay quần áo ngay, nhìn xem hợp, hay không hợp, rồi sáng mai mẹ đi lấy cho con mấy bộ nữa, đợi con lên sân khấu nhất định sẽ đưa tới cho con."

​Nói xong, cô bảo người làm đưa quần áo lên cho cô, An Sơ Hạ ngoan ngoãn nghe lời đi thay quần áo. Sau khi mặc vào, bộ váy thật đẹp hiện ra, cộng thêm làn da hoàn hảo của cô nên trông cô như là một tiên nữ giáng trần.

​"Thật xinh đẹp..." Khương Viên Viên nhịn không được tán thưởng, hơn nữa còn lấy di động ra chụp hình.

​"Thùng thùng thùng." Cửa phòng bị gõ vang, cũng không chờ đáp lại, cửa đã bị đẩy ra.

​Là Hàn Thất Lục, Khương Viên Viên ngừng chụp ảnh, kéo Hàn Thất Lục qua và nói: "Thế nào? Tiểu Sơ Hạ của mẹ đẹp chứ?"

​Ánh mắt khinh thường của Hàn Thất Lục chớp lóe rồi ngưng, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không tồi."

​Lại là không tồi! An Sơ Hạ có chút mất hứng: "Hàn Thất Lục, anh không nói thế thì chết a?"

​Khương Viên Viên trái lại ở một bên không có hảo ý nở nụ cười: "Thằng nhóc này, con chắc là không cố ý vào đây xem tiểu Sơ Hạ mặc váy này có đẹp không đi?"

​Thốt ra lời này, ánh mắt của Hàn Thất Lục lập tức lóe lên. Chính là cảm giác này, dồn dập nhưng lại ngắn ngủi khiến cho người ta bối rối.

​Anh giương mắt, nhìn thẳng cô nói: "Tôi không nhàm chán như thế đâu, An Sơ Hạ, cho tôi mượn điện thoại cô một chút."

​An Sơ Hạ chăm chú nhìn anh, đáy mắt không có một chút giả dối hay bối rối nào, cho anh mượn điện thoại ngay.

​Cô nhếch nhếch khóe môi: "Ở đầu giường, anh tự lấy đi."

​Hàn Thất Lục cũng không nói nhiều, cầm điện thoại rời đi, không liếc nhìn cô một cái, điều này làm cho cô có chút khó chịu, nếu không có Khương Viên Viên ở đây, cô thật muốn đi tới hung hăng đập anh vài cái! Nhưng nhìn anh thì lại có dám làm như vậy không chớ!

​Cái gọi là gừng càng già càng cay, huống chi là Khương Viên Viên đây. Bà đứng xem vẻ mặt hờn dỗi của An Sơ Hạ, thì bỗng cười rộ lên.

​"Tiểu Sơ Hạ, mất hứng thật đấy, thằng nhóc này là vịt chết còn cứng mỏ! Người khác còn nhìn ra là nó đi vào làm gì, chẳng lẽ ta không nhìn ra sao? Nó vào để nhìn con đấy." Khương Viên Viên hớn hở nói.

​An Sơ Hạ mặt bỗng đỏ bừng, như là bị tẩy và nhuộm đỏ vậy.

​"Dì nói thật sao?"

​Thật sự, là cố ý đi vào ngắm cô ư? Nhưng ánh mắt Hàn Thất Lục ánh từ đầu đến cuối không quá ba giây.

​"Mẹ còn có thể lừa con hay sao?" Khương Viên Viên nói xong, vòng quanh An Sơ Hạ một vòng: "Đẹp quá, ngày mai mẹ sẽ cho người tới trang điểm cho con, con nhất định sẽ sặc sỡ đến loá mắt trên sân khấu cho mà xem!"

​Khương Viên Viên nói xong, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, vui tươi hớn hở ra khỏi phòng, lưu cô một người ngổn ngang trong gió.

​Thôi cho cô nhờ, cô bước bục đi lên sân khấu, đánh đánh xì dầu nha! Mới đầu vô không cần sặc sỡ quá a! Cô vẫn đang tính toán có nên nguyên bản lại vẫn tính toán có nên mặc cái váy này hay không, hoặc là trực tiếp mặc đồng phục lên sân khấu, hiện giờ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ a!

​Bất quá cứ dựa vào tính cách của Khương Viên Viên mà nói, chuyện này là không có khả năng rồi.

​Nếu như vậy, rõ ràng không cần phải sợ gì cả, không cần luống cuống, cùng Khương Viên Viên nói một hồi, sặc sỡ loá mắt đứng trên sân khấu. Cho dù là, dũng cảm một lần! Nhất định không chịu thua kém!

Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi ( Quyển 4 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ