Bởi vì tò mò, An Sơ Hạ lập tức trợn tròn mắt nhìn, không nghĩ tới, trong đó có đúng một người cô nhận ra!
"Là Lạc thiếu!" Trong lòng cô liền kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, quả thật cũng không có gì kinh ngạc. Lần đầu tiên cô gặp Lạc thiếu, Lạc thiếu lại đi cùng Hướng Mạn Quỳ làm chuyện mất mặt.
Hiện giờ gặp anh cùng người khác hôn môi nơi đông người, cô cũng không kinh ngạc gì.
Hàn Thất Lục nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ra một tia ghen tuông: "Ah? Còn nhớ hắn?"
"Cái gì!" An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh, vô duyên vô vớ, cũng không biết ghen cái gì, cô cũng không mắc chứng dễ quên, còn nhớ rõ Lạc thiếu người này cũng cực kỳ bình thường thôi.
Hàn Thất Lục trái lại không có nhìn cô, giương càng ra vẻ kinh ngạc hô: "Lạc thiếu rất trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp cậu."
Âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cũng vừa đủ để cho Lạc thiếu nghe thấy.
Lập tức, Lạc thiếu liền dời ánh mắt qua, hạ cánh tay đang ôm nữ sinh kia xuống cười nói: "Oh là Thất Lục thiếu gia, thật trùng hợp."
Ánh mắt anh ta nhìn Hàn Thất Lục đầy phức tạp, có kiêng kị đồng thời lại có ánh mắt nói khinh người của xã hội thượng lưu nhưng không rõ ai khinh thường ai.
Hàn Thất Lục mím môi, khôi phục bộ dạng lạnh lùng, chỉ có trước mặt An Sơ Hạ, anh mới có thể để lộ ra bộ dạng không bình thường khác của mình.
Vài giây sau, anh tính toán hỏi: "Lạc lão gần đây thân thể thế nào?"
Thấy lời hỏi thăm khách sáo đó, Lạc thiếu lại có cảm giác trong câu nói đầy sự ngạo mạng, giống như là quân vương cổ đại hỏi một thần tử "Cha ngươi có khỏe không"? Một câu hỏi, nhưng cũng đã phân rõ cấp bậc.
Lạc thiếu khẽ cắn môi, cố nặn ra nụ tươi cười: "Rất tốt, vừa bay một vòng thế giới, gần đây ghé Lệ Giang lấy cảnh, ông cũng hay nhắc chủ tịch Hàn, không biết tình hình gần đây ra sao."
Anh ta nói như vậy, ánh mắt dời về phía An Sơ Hạ đang trầm mặc không nói, nghĩ thầm, An Sơ Hạ này là khối xương, thực sự rất khó gặm.
Không nói đến An Sơ Hạ khó gần, đã nói này Hàn Thất Lục đứng ở một bên, anh cho dù ăn mật gấu, cũng không dám công khai làm càng.
"Cha tôi cũng rất tốt, đã làm Lạc lão nhọc tâm." Hàn Thất Lục lông mày nhíu lại, chuyển đổi đề tài: "Tuy nhiên Lạc thiếu phong lưu nổi danh ai cũng biết, nhưng tại trường học công khai hôn môi cũng không tốt lắm đâu?"
Người nào đó giống như quên chính mình cũng thường xuyên làm càn như vậy.
Lạc thiếu vẫn không nói chuyện, nữ sinh mặc lễ phục dạ màu đen kia bước lên phía trước anh một bước nói: "Chuyện này không liên quan đến Lạc thiếu, là tôi tự nguyện!"
"À?" Hàn Thất Lục nheo mắt, khóe mắt mang theo ý cười, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ý cười kia, vẫn chưa chạm đáy mắt, mà đáy mắt anh, còn một mảnh hàm ý.
Nữ sinh không thể khống chế sợ run cả người, nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm nữa một chữ.
Dù sao đối phương là Hàn Thất Lục, cô nhất thời kích động, mà lại quên người kia là Hàn Thất Lục, Hàn đại thiếu gia!
"Hàn thiếu gia tựa hồ quản cũng quá nhiều chuyện rồi." Lạc thiếu châm chước câu chữ: "Nhưng là cậu nói rất đúng, là không nên, tôi sẽ chú ý. Cô, vẫn lại là đi tìm bạn học nói chuyện đi."
Nữ sinh trên mặt tuy không tình nguyện, nhưng một bên sợ đắc tội Hàn Thất Lục, một bên lại là Lạc thiếu bảo cô đi, cũng chỉ biết cắn môi, cực kì không tình nguyện bước đi.
"A." Lạc thiếu đi lên phía trước vài bước, kinh ngạc nhìn An Sơ Hạ dò hỏi: "Sơ Hạ, cô như thế nào không thay lễ phục? Là người Hàn gia..."
"Là tôi không cho cô ấy thay." Hàn Thất Lục trực tiếp cắt ngang lời Lạc thiếu chưa nói hết, tay ôm vai An Sơ Hạ, mượn việc này biểu thị công khai quyền sở hữu: "Dáng vẻ cô ấy mặc lễ phục, không nghĩ muốn để cho quá nhiều người bụng dạ khó lường nhìn đến."
Lạc thiếu thất thần, lập tức xấu hổ cười cười: "Hàn thiếu gia quả nhiên là... Có tâm rồi. Tôi đi sân khấu bên kia nhìn xem đèn sân khấu có ổn không, không tiếp tục làm phiền."
Lại là khách khí một phen, cuối cùng Lạc thiếu cũng rời đi.
Hàn Thất Lục nhìn bóng lưng anh ta ẩn vào trong đám người, theo chóp mũi phát ra tiếng hừ lạnh: "Nếu không nể mặc Lạc lão, hắn còn có thể chó đội lớp người ở trước mặt anh sao?"
Vừa rồi một phen đối thoại, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy ngực đều ngưng thở, bọn họ - những người này nói chuyện, thật sự là quá bứt người, trực tiếp đánh một trận thật tốt?
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng đồng thời cô cũng rõ, nếu hai người kia thực sự đánh một trận, cũng không phải là chuyện thiếu niên bình thường đánh một trận, lập tức đề cập đến giới kinh doanh, Giới Giải Trí cùng...
Này cũng khó trách Lạc thiếu còn có thể tự tin đứng trước mặt Hàn Thất Lục, một chút không nóng không lạnh mà nói chuyện. Hắn đây là liệu định Hàn Thất Lục bận tâm sau lưng hắn có đủ loại ích lợi, nhưng Lạc thiếu không nghĩ tới, Hàn Thất Lục người này cái gì đều có thể làm ra được.
"Được rồi được rồi, có cái gì mà tức giận?" An Sơ Hạ khuyên giải an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh, nhân cơ hội nói: "Ở đây thật nhàm chán, không bằng... Chúng ta nên đi thôi?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi ( Quyển 4 )
RomanceTên: Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi (quyển 4) Tác giả: Cẩm Hạ Mạt Độ dài: 916 chương (chia làm 5 quyển, mỗi quyển 200 chương) "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!" Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô vạn phần...