Chap 17 : Missing you ( part 1)

5K 389 25
                                    

"Crucio." hắn để cho tiếng hét của bọn muggle xâm chiến các giác quan của mình, nhấn chìm tất cả mọi thứ khác. Các Tử Thần Thực Tử của hắn bước lùi lại vài bước khi họ cảm thấy sự tức giận tràn ngập trong phép thuật của hắn.

Mặc dù trong lúc này hắn chẳng thể nào mà quan tâm được. Hắn đã quá tức giận để có thể suy nghĩ thông suốt, để kiểm soát phép thuật của mình. Tay của hắn nắm chặt bức thư mà hắn mới vừa nhận được một lúc trước và phép thuật của hắn xoáy động dữ dội.

"Ra khỏi đây." giọng của hắn chẳng hơn gì một tiếng thì thầm nhưng tất cả những Tử Thần Thực Tử hiện diện ở đó đều nghe thấy hắn. Họ biến mất nhanh đến nỗi trông giống như họ mới vừa độn thổ. Hắn lờ đi bọn Muggle đang rên rỉ trên sàn và ngồi xuống cái ngai của hắn.

Về lý thì hắn biết mình phản ứng thái quá. Nhưng ngay cả khi biết như vậy hắn vẫn không thể nào kiềm chế được.

Một lần nữa ý nghĩ của hắn lại trôi dạt đến nội dung của bức thư. Từng chữ khắc sâu vào trong tâm trí hắn.

'Ngài Nacht thân mến

'Về khả năng nói Xà Ngữ của tôi; phải, tôi đã biết từ rất lâu rồi rằng tôi có thể nói chuyện với rắn. Người bạn đầu tiên của tôi là một con rắn nhỏ trong vườn. Đương nhiên những đứa trẻ khác ở trong trại mồ côi không thể chịu đựng được sự thật rằng có thứ có thể làm cho tôi vui nên họ đã giết nó. Không cần nói, đó là một trong những việc cuối cùng mà người chịu trách nhiệm cho việc đó làm. Tôi vẫn còn có thể nghe thấy những tiếng hét...

Biết được rằng Voldemort có thể làm được điều đó càng làm cho tôi trân trọng khả năng này hơn. Nhưng ngài đã đúng, nhiều học sinh giờ đây nhìn tôi đầy sợ hãi. Chẳng là một việc gì mới đối với tôi, tuy nhiên nó có thể làm cản trở một số kế hoạch của tôi. Tôi đã cho Tòa Án của tôi đi làm dịu mọi người xuống. Tôi sẽ phải làm gì đó để thưởng cho họ. Tôi biết rằng họ không mong muốn điều gì, nhưng lòng trung thành phải luôn được khen thưởng, ngài không nghĩ vậy sao ? 

Về mặt khác, Slytherin...trước đây họ đã trung thành, giờ đây họ tôn thờ tôi. Đương nhiên có một số ít vốn đã trung thành hơn tất cả những người khác, nhưng giờ đây là tất cả bọn họ. Đặc biệt là những học sinh năm dưới. Họ như những chú chó con lõn thõn theo chân Tòa Án, thật ngây thơ. Điều đó làm cho tôi muốn làm hỏng bọn chúng. Bẻ gãy bọn chúng. Làm cho chúng phải quỳ xuống, phải cầu xin...

May mắn thay tôi có con chó của mình để giải trí cho tôi, nếu không thì thôi nghĩ Tòa Án của tôi sẽ phải chịu đựng ham muốn bệnh hoạn của tôi. Nhưng có điều gì đó nói với tôi rằng ngay cả khi chuyện đó xảy ra thì họ cũng sẽ không phàn nàn. Thật hay khi biết rằng tôi đã hoàn toàn sở hữu bọn họ. Họ đã tự trao mình cho tôi, không giữ một thứ gì lại. Họ biết rằng tôi sỡ hữu họ và họ thích điều đó. 

Tôi tự hỏi; đây có phải chính làm thứ mà Voldemort cảm thấy khi hắn có những Tử Thần Thực Tử của hắn quỳ gối trước hắn ?

Tôi khá vui khi biết rằng ngài thích màn trình diễn của tôi, đặc biệt là phần sau trận đấu đầu tiên. Nói cho tôi biết ngài Nacht, ngài có muốn hôn tôi không ? Ngài có phải đang nghĩ về việc đó phải không ? Có phải những suy nghĩ về việc hôn tôi, có tôi, chiếm hết mọi thời gian tỉnh táo của ngài không ?

Sự trỗi dậy của Chúa Tể Bóng Tối (Chưa hoàn - discontinued)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ