Ngày hôm sau, Khả Khả vẫn không đạt được điều mà mình mong muốn.
Vì mặt cô vẫn đỏ và sưng lên, kế hoạch hẹn hò phải hủy bỏ, lại phải để tới tuần sau, vì vậy, cô không ngừng chọc mọi người, hối hận vì lúc trước không đấm cho cái tên Trình Đại Hải đó mấy cú vào mặt.
Thứ hai đến rồi, vết thương trên mặt cũng đã dần mờ đi.
Thế nhưng cuối tuần cũng chẳng còn, coi như là lãng phí mất thời gian nghỉ.
Buồn nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn đeo ba lô đi tới trường, tính thời gian xem nào, chỉ còn hơn sáu tháng nữa là tới kì thi đại học rồi, cô thầm động viên bản thân, cố lên, lên đại học rồi thì sẽ không phải chịu những quy tắc, hạn chế khỉ gió này nữa!
Giáo viên dạy số học đứng trên bục giảng, hăng say giảng nhưng bài ôn tập, Khả Khả chăm chú nghe một lát liền phát hiện cô đều biết làm hết.
Lúc này, Mộc Mộc cầm quyển sách đập vào tay cô, hỏi vẻ hào hứng :"Hôm thứ bảy cậu chơi có một lúc rồi mất tích, có phải là đi hẹn hò với nam thần không? Mau mua nói, hai người phát triển tới mức độ nào rồi? đã kiss nhau ở góc nào đó trong rạp chiếu phim chưa? Tớ cứ nghĩ thôi là thấy thật lãng mạn rồi...."
Nhắc tới chuyện này, Khả Khả lại thấy tức trong lòng.
Cô quay một bên má sang cho Mộc Mộc nhìn, chỉ tay vào nói: "Đẹp không?"
"Hả, sao má cậu lại sưng lên thế? Nam thần của cậu không tới nỗi bạo lực gia đình đấy chứ? mẹ kiếp, tớ tìm anh ta dạy cho một bài học....sao lại đối xử với cậu thế này chứ?"
Khả Khả ném cho Mộc Mộc một cái nhìn: "Không phải Bắc Minh Huân, hôm đó tớ bị bắt cóc, cái tên bắt cóc nó giáng cho tớ hai cái tát, hại tới phải ở yên ru rú trong nhà hai hôm."
"Trời, cậu bị bắt cóc? Sao không nói với tớ một tiếng? Thế còn gì là bạn bè nữa!"
Khả Khả vội vàng cười cười: "Chẳng phải tớ sợ cậu phải lo lắng à?"
"Hức!" Mộc Mộc hức một tiếng, nhìn Khả Khả kiêu ngạo: "Thôi bỏ đi, nhìn cậu gần đây có vẻ học hành vất vả mất ăn mất ngủ nên tớ không thèm chấp, có điều ngày hôm đó nhiều người như thế, sao lại chỉ bắt cóc cậu? Chẳng lẽ lại là do nhìn cậu dễ bắt nạt?"
Khả Khả xì một tiếng, nói: "Đương nhiên không phải thế, tớ bị anh trai của Trình An An bắt."
"Trình An An, chẳng phải đó là con chó chạy của Hán Tình Tình à?"
"Đúng thế!"
Vừa dứt lời, Khả Khả đột nhiên ý thức được rằng bản thân vẫn luôn suy nghĩ quá đơn giản.
Trình An An có quan hệ rất tốt với Hán Tình Tình, chẳng có lý gì mà nhìn thấy Trình An An phải vào trại giáo dưỡng mà lại không phản ứng gì, Hán Tình Tình thì luôn muốn Trình An An giúp cô ta xử Khả Khả, mà Trình Đại Hải lại xuất hiện đúng lúc này để tìm tới mình....
Không có sơ hở thì không ai tin được.
Cô lập tức liếc mắt xuống nhìn vào chỗ của Hán Tình Tình, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện chỗ ngồi của Hán Tình Tình trống trơn, cô đơ người ra!
![](https://img.wattpad.com/cover/112543910-288-k7f7f28.jpg)