Những năm gần đây vợ chồng Hán gia đều bận việc của công ty mà không quan tâm tới vấn đề giáo dục của Hán Tình Tình, lại thêm với việc luôn chiều chuộng cô ta, gần như cô ta muốn gì có nấy, vì vậy mà lớn lên cô ta trở thành một cô gái với tính cách kiêu căng ngạo mạn.
Sau đó lại quen biết với một đám bạn toàn những kẻ chơi bời, dần dần những người bạn hư hỏng càng lúc càng nhiều.
"Vậy tiểu thư muốn làm thế nào?"
Hán Tình Tình nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Bắc Minh Huân, nhếch mép cười: "Trình An An bị Lý Khả Khả làm cho phải vào nhà giáo dưỡng, anh nó là cái tên rắn địa đầu chắc sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này chứ?"
............
Thời gian cứ như vậy trôi đi.
Tổng cộng số học sinh lớp 12 đạt gần 2500, mà danh sách sách xếp hạng của Khả Khả cuối cùng cũng thoát khỏi nằm trong số 800 người kém nhất mà xếp hạng đã được tăng lên 1600, Bắc Minh Huân xoa xoa đầu cô biểu thị hãy tiếp tục cố gắng.
Một tháng sau, cô đã có thể ở vững trong vị trí 1000.
Tối hôm đó, cô dựa mình vào lòng Bắc Minh Huân, anh đồng ý với cô nếu lần sau xếp hạng đạt nằm trong danh sách 500 vậy thì anh sẽ cho cô nghỉ hai ngày.
Hai tháng sau, bài thi cuối tháng vừa mới kết thúc, giáo viên thu bài làm lại.
Vào đúng thứ sáu, Khả Khả đang thu dọn đồ dùng để về nhà, trên miệng nở nụ cười hài lòng, Mộc Mộc vỗ tay vào vai cô giống như gặp phải quỷ vậy: "Cậu thời gian gần đây làm sao thế? Nói là chăm chỉ học hành vậy mà chăm chỉ học hành thật à?"
"Chẳng thế thì sao!" Khả Khả hất cằm lên: "Người ta bây giờ là đang trong thời kì thực sự trưởng thành đấy!"
"Thôi được rồi đấy, cậu mà trưởng thành à?" Mộc Mộc nhìn cô xua xua tay, rồi nói tiếp: "Để tớ đêm trên đầu ngón tay xem cậu còn giữ được tâm thế này trong bao lâu."
Khả Khả vẫy tay chào Mộc Mộc rồi quay đầu chạy về nhà.
Nếu chỉ có một mình cô thì đúng là cô chắc chắn không kiên trì được bao lâu, nhưng bây giờ không phải chỉ có một mình cô, còn có Tiểu Tiểu Bắc.....
Do Bắc Minh Dục có ý định bồi dưỡng Bắc Minh Huân để anh trở thành người kế thừa tập đoàn, vì vậy gần đây ban ngày khi Khả Khả đi học thì anh sẽ tới công ty, thời gian buổi tối anh mới dành để kiểm tra bài tập cho Khả Khả, người đưa đón cô đi học bây giờ cũng là tài xế rồi.
Vừa mới lên xe, điện thoại trong túi quần cô đột nhiên rung lên.
Nhìn số điện thoại hiện trên mà hình, ánh mắt Khả Khả sáng lên: "Lão ba, con nhớ ba chết mất, ba có nhớ con không hả?"
"Con nói xem?" tiếng nói của Lý Tranh Diễn nghe có phần uể oải, lại nghe hơi không rõ ràng, hình như vừa mới ngủ dậy.
"Hức!" Khả Khả dựa lưng vào ghế xe, nói chuyện cùng Lý Tranh Diễn: "Con lớn như thế này rồi nhưng từ trước tới giờ bố mẹ có bao giờ chẳng nói chẳng rằng đột nhiên lại đi những mấy tháng thế, hai em mấy hôm trước nói chuyện với con còn hỏi ba mẹ sao vẫn chưa về....."