Chương 7: Ngừng uống thuốc

41 0 0
                                    

  Bùi Hành lại đem Nguyệt Thược thả lại độ cao bình thường trong ngực mình, không tốn sức chút nào đại xoải bước đi đến ngoại thư phòng. Trên đường Nguyệt Thược cầu xin mấy lần để cho hắn buông xuống, Bùi Hành không để ý tới.

Nguyệt Thược thấy không có biện pháp, cuối cùng lặng lẽ vùi đầu ở trong lòng hắn, lỗ tai khả nghi phiếm hồng, cả người nho nhỏ một đoàn, trong nháy mắt khiến nam nhân cho là mình ôm con mèo nhỏ Bàn Tuyết trong thư phòng của hắn. Bàn Tuyết là gã sai vặt Vĩnh Thọ tìm được ở đâu đó, đến hiếu kính hắn, hắn cũng không nói có thu hay không, Vĩnh Thọ liền đem mèo nhỏ đặt ở thư phòng. Mèo nhỏ rõ ràng là Vĩnh Thọ nuôi nấng, lại cực kỳ thông minh, thường xuyên đi đến dưới chân hắn dựa vào giày của hắn co rút thành một cục làm nũng, ngây ngô hướng hắn "Meo meo".

Bùi Hành để người ở trên giường, trong đầu không biết nghĩ cái gì, một cái tay đem Bàn Tuyết xách lên đặt ở bên cạnh đầu Nguyệt Thược, mặt không chút thay đổi so sánh hai cái đầu ngơ ngác. Hắn hồn nhiên không có phát hiện trải qua chuyện quấy rầy này, phẫn nộ và uất khí Lý Diệu Quỳnh mang đến cho hắn đã bị hắn ném đến trong góc.

Nguyệt Thược nhìn mắt to tròn trịa của Bàn Tuyết, Bàn Tuyết vốn là ổ ở trong góc thật tốt đột nhiên bị đổi vị trí làm cho sợ hãi, nhìn Nguyệt Thược không ngừng "Meo meo". Nguyệt Thược nghe được giọng non nớt như thế, giống như kiếp trước đưa tay đi sờ đầu Bàn Tuyết.

Bàn Tuyết là con mèo nửa người dưới tuyết trắng, trên lưng và đỉnh đầu màu hổ phách, tuổi còn nhỏ bị bắt đến, ngoài chủ tớ trong thư phòng cơ hồ không có người để ý tới nó, bởi vậy tính tình rất tốt, bị sờ soạng còn nịnh nọt đem đầu cọ Nguyệt Thược.

Nguyệt Thược lộ ra lặng lẽ e lệ cười, nhẹ giọng nói: "Mèo nhỏ ngoan."

Bùi Hành thoáng giật mình,tiểunha đầu mới vừa rồi còn khóc con mắt hốc mắt còn đỏ lên, lúc này ôm lấy mèo nhỏ chơi. Hơn nữa vừa rồi đối mặt hắn căng thẳng, sợ hãi, thẹn thùng như thế hiện tại đã hồn nhiên quên hắn còn đứng ở bên giường.

Lang trung trị thương là một lão tiênsinhrâu ria hoa râm, nhìn thương của Nguyệt Thược xong thì lưu lại một chai dầu thuốc, dặn dò nàng ở trên giường dưỡng thương vài ngày, tốt nhất không nên để cho chân bị thương hoạt động.

Nguyệt Thược biết chân mình không có việc gì nên cũng không lo lắng.

Bùi Hành gọi người đưa lang trung đi, xem trời đã tối, hôm nay không cần phải nói sẽ không trở lại nội viện ăn, liền phân phó gã sai vặt Minh Kỳ gọi phòng bếp đưa một bàn món ăn thanh đạm. Trở về trong nhà, chỉ thấy Nguyệt Thược nhấc lên một chân từ trên tháp bò xuống, một chân để xuống đất.

"Ngươi đang làm gì?"

Nguyệt Thược đỡ giường, xoay người ngẩng đầu nhìn Bùi Hành, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, cúi đầu nói: "Ta không thể ngủ trên giường của Tứ gia."

Kiếp trước nàng cũng làm như vậy, có điều khi đó nàng là vì nằm mà nghĩ đến chuyện bị Bùi Hành ấn ở trên giường "bắt nạt", xấu hổ khó nhịn mới nhịn đau xuống giường. Kiếp này chẳng qua là cảm thấy hành vi kiếp trước của nàng có thể đả động Tứ gia, nên nàng làm một lần để đạt được tâm Bùi Hành.

Bùi Hành cho rằng Nguyệt Thược sợ hãi Lý Diệu Quỳnh, uy nghiêm mệnh lệnh nàng: "Ngươi nằm xuống, không cần lo lắng tứ nãi nãi, nàng ta không dám tới thư phòng tìm ngươi."

Bùi Hành đem Nguyệt Thược ấn trở về trên giường, đem một tấm thảm đắp lại cho nàng.

Thức ăn rất nhanh đưa tới, Vĩnh Thọ và Vĩnh Tuyên hai người mang hộp cơm giữ ấm do dự xem một chút ngoài thư phòng lại xem một chút bên trong phòng, châu đầu ghé tai nói: "Này, Tứ gia là muốn ở nơi nào dùng bữa?"

Vĩnh Tuyên tương đối lớn gan cơ trí, nói: "Có một tỷ tỷ nội viện ở đây, nhất định là ăn bên trong." Nói xong hai người sụp mi thuận mắt không dám nhìn Nguyệt Thược, một người tiến đến ở trên bàn nhỏ xếp đồ ăn, tràn đầy tổng cộng sáu món ăn một canh.

"Tứ gia chậm dùng." Hai gã sai vặt cúi chào hỏi tốt liền lui ra ngoài, Vĩnh Thọ vốn là muốn lưu lại hầu hạ dùng cơm, bị Vĩnh Tuyên nháy mắt lôi đi.

Nguyệt Thược nhìn Bùi Hành ngồi xuống thong thả ung dung ăn cơm, cảm thấy trong bụng trống trơn. Đối với mộttiểunha đầu mười ba tuổi đang ở tuổi trưởng thành mà nói, đó là ăn bao nhiêu cũng mau thấy đói, không thể so vớitiểukhẩu vị của cô nương khuê các trưởng thành. Nguyệt Thược buổi trưa ăn không ít, nhưng là trong chốc lát, dạ dày đã đói nhuyễn động.

Bùi Hành đang muốn ăn canh, chợt nghe một tiếng bụng kêu "ục ục", hắn động tác ngừng lại, lại tiếp tục ăn canh. Kết quả tiếng kêu "ục ục" lại vang lên, không có yên tĩnh.

Bùi Hành mặt không chút thay đổi để đũa xuống, giương mắt nhìn lại. Người khởi xướng đã đem mặt chôn ở trong tấm thảm, co người lại thành một con tôm, người bên ngoài tiến đến còn thật nhìn không ra dưới thảm ẩn dấu một người nho nhỏ như vậy.

Bùi Hành cảm thấy cũng no rồi, đứng dậy đem Nguyệt Thược ôm đi ra đặt ở trên ghế, "Gia dùng đủ rồi, còn dư lại ngươi ăn, ăn xong thì cho Vĩnh Thọ đi vào thu thập."

Vĩnh Thọ là nhỏ tuổi nhất, vẫn chưa tới lúc kiêng kỵ cùng nha hoàn.

*****

Bùi nhị phu nhân cũng họ Lý, lúc ở nhà mẹ đẻ là trưởng nữ, Lý Diệu Quỳnh chính là nữ nhi của đệ đệ Bùi nhị phu nhân, mà Phương Ngọc Dung lại là nữ nhi củatiểumuội muội nhỏ nhất của Bùi nhị phu nhân.

Tiểu Tỳ Trùng SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ