Chiếc võng mà Lucy đang nằm bất ngờ thôi chuyển động. Cô nằm im trên đó, mắt dán lên trần nhà, để mặc cho sự im lặng chiếm hữu cả dòng chảy của thời gian. Rồi chiếc võng lại tiếp tục đung đưa nhè nhẹ. Tiếng võng kẽo kẹt hòa cùng chất giọng trong veo mang đầy thắc mắc:
- Ai bảo mày thế?
- Tao đoán thôi. Đúng rồi, phải không?
- Có lẽ vậy.
Hai đứa để yên cho khoảng lặng kéo dài. Tiếng võng đưa vang lên từng nhịp, đều đều như tiếng kim đồng hồ tích tắc quay. Gió thổi ngoài kia, lay những tán cây xanh màu ngọc bích. Nắng trưa lấp lánh soi vào những giọt mưa còn đọng lại trên mặt lá làm cả khu vườn bỗng lấp lánh tuyệt đẹp. Vừa ngắm bức tranh thiên nhiên bình dị kia, cô gái mang họ Miller vừa nói:
- Tao thấy mày với Natsu cũng khá hợp, lại đẹp đôi. Tao chỉ thấy khó hiểu. Vì sao đã quen nhau rồi, tình cảm tiến triển cũng khá ổn, vậy mà chúng mày vẫn chia tay?
- Có thứ nào lâu bền được đâu. Món đồ nào cũng có thời hạn sử dụng cả. Ví như một chiếc bánh, đến thời điểm cần vứt đi, mày phải vứt đi thôi. Cứ khư khư giữ lại, không những chiếc bánh đó lên mốc mà mày cũng bị ảnh hưởng bởi mùi bánh thiu.
- Chuyện tình cảm mà mày xem như trò chơi vậy!
- Thật ra thì khi nhận ra chúng mày đã không hợp nhau rồi thì cứ nhanh chóng rời bỏ nhau đi. Để đối phương còn đi tìm hạnh phúc mới. Chia tay sớm bớt đau khổ mà, không phải sao?
Nhìn nụ cười của Lucy, nàng lớp phó trật tự vừa thương vừa nghi hoặc. Có lẽ trong chuyện này vẫn có uẩn khúc hay bí mật gì đó. Nàng lớp phó không tin hai đứa này có thể ngày một ngày hai mà chia tay nhanh thế được. Nhớ lại biểu hiện của Natsu vào khoảng thời gian trước kì nghỉ hè, trông rất lạ. Nếu đã không hợp nhau và quyết tâm chia tay, thì tại sao gương mặt của Natsu vẫn tỏ rõ chút níu kéo chứ?
Nhưng nghĩ thế thôi, Amethyst cũng chẳng muốn xen vào làm gì. Chuyện của người ta, tự nhiên nhảy vào phán xét này nọ thì người ta kêu là vô duyên chứ không phải tốt lành gì đâu! Thế là cô nhìn thẳng vào mắt Lucy, nhẹ nhàng hỏi:
- Mày có hối hận không?
- Tao không biết.
- Không biết cũng tốt. Thời gian sẽ trả lời tất cả. Và thời gian sẽ khiến mày quên đi tất cả. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
- Mong là vậy.
Lucy mỉm cười, gác tay ngang mặt. Brandish đã trở về chòi với hai cái võng khác trên tay. Trong chòi đủ chỗ để "chứa" đến bốn cái võng, nhưng tóc xanh thuộc tuýp người ưa thích sự yên tĩnh nên tình nguyện nhường luôn chỗ mắc võng còn lại cho Amethyst, còn mình thì ra vườn tìm chỗ có bóng cây. Đôi bạn ở trong chòi im lặng khá lâu, bởi cả hai đều quay mặt theo hai hướng ngược lại, có liếc nhìn cũng chẳng biết có phải người kia đang ngủ hay không. Lucy lặng im, lắng tai nghe tiếng chim chuyền trên cành chôm chôm bên cạnh.
Có về quê mới biết cái gọi là buổi trưa nó yên ả đến nhường nào. Trưa mùa hạ giữa vườn cây không ồn ào, oi nồng và khói bụi như ở thành phố. Lúc còn ở nhà, Lucy chỉ nghe tiếng còi xe ngoài đường cái vọng vào, hoặc tiếng chuyện trò bên nhà hàng xóm. Hễ đến giờ ngủ trưa là cô phải bật điều hòa lên cho thoải mái. Và chỉ cần mở cửa nhà thôi, cái bầu không khí nóng như dung nham kia sẵn sàng ập vào và vả vô mặt cô vài phát. Ở quê ngoại thì khác hẳn. Cảnh sắc thiên nhiên luôn cùng những thứ nhân tạo hòa thành bức tranh dân dã miền quê. Gió từ đàng xa len lỏi qua các tán cây xanh rì, thổi vào cái chòi canh hương thơm từ đồng nội. Đôi bạn đung đưa võng, nghe gió thổi ngang qua mình. Hai màu tóc đang buông thõng cũng nhẹ nhàng lay lay. Nắng ở đây chẳng chói chang như ở thành phố, bởi sắc vàng mạnh mẽ của nắng đã hòa trộn với sắc xanh của cây cỏ trong vườn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nalu] Bạn thân hay yêu nghiệt?
FanfictionChỉ là câu chuyện về đôi bạn thân lầy - nhây - bậy - bựa, rất thích quăng thính cho nhau và thiên tình sử lâm li bi đát của bọn nó. Truyện có sử dụng từ ngữ "nặng" (đã được tác giả thay thế bằng tiếng lóng và hạn chế sử dụng hết mức có thể). Truyện...