Chapter 48: Những điều chưa nói

1.5K 104 25
                                    

Mười một giờ đêm.

Một cô gái tóc ngắn ngồi co ro ngoài ban công, đầu dựa vào tấm rèm bên cạnh. Đôi mắt bồ câu no tròn nhìn đau đáu vào vầng trăng sáng trên nền trời thẳm đen trước mặt mà tưởng như có sương giăng trên mi mắt. Gò má cô ửng hồng do hương cồn còn loanh quanh trong khóe miệng. Và cô đã ngồi bất động như thế đã hơn một tiếng đồng hồ rồi.

- Lisan, vào phòng đi em. Sương xuống lạnh đấy!

- Không sao, chị ngủ đi, cứ mặc em.

- Em có gì buồn, kể chị nghe xem.

Mirajane ngồi xuống cạnh cô em gái, thản nhiên cầm lấy một lon bia rồi mở nắp uống một ngụm đầy. Chị kéo tóc ngắn tựa đầu lên vai mình, không quên choàng tấm chăn bông lên vai em để giữ ấm. Và cũng như lần Lisanna chia tay Bixlow, cô buồn bã kể hết cho chị nghe những gì trong lòng còn vướng bận.

- Em vẫn còn tình cảm với Natsu. Nhưng chị ơi, em không thể tiếp tục với người có thể vì một cô bạn thân mà sẵn sàng từ bỏ em để bảo vệ cô ấy. Natsu rất tốt. Kể cả lúc nói lời xin lỗi với em, cậu ấy cũng đã rất băn khoăn. Chị nghĩ xem, bên nhau bấy nhiêu ngày tháng, chả nhẽ em không hiểu cậu ấy nghĩ gì sao? Em không tiếc vì bản thân đã chủ động rời xa cậu ấy. Chỉ là em cảm thấy trái tim mình như vỡ nát ra vậy. Thà rằng có thể khóc nấc lên cho nhẹ lòng, nhưng chị ơi, em không khóc được. Ngay cả việc rơi nước mắt, em cũng không làm được...

- Lisan à... Chia tay thì cũng đã chia tay rồi, đau khổ quỵ lụy cũng đã đau khổ rồi. Hôm nay như thế này thôi nhé, em có thể hứa với chị rằng ngày mai sẽ trở lại là Lisan lúc trước không?

- Em không biết nữa. Chị Mira, liệu em có thể bỏ chạy không? Chạy thật xa thật xa khỏi nơi này, không cần quay lại...

- Em muốn đi đâu?

- Đâu cũng được, chỉ cần không phải ở đây nữa.

Ban công lúc nửa đêm trăng sáng vằng vặc nhưng chẳng nghe được một tiếng đập cánh của côn trùng. Hai chị em cùng đồng loạt thở dài, ánh mắt nhìn nhau trĩu nặng.

Gió đổi chiều.

***

Bẵng đi một thời gian dài, thấm thoắt đôi trẻ cũng đã bước sang học kì một năm cuối cấp.

Người ta nói học lực tỉ lệ nghịch với độ chịu chơi với bạn bè, nhưng đối với tập thể 12A thì điều này là ngược lại. Lớp trưởng Crystal từng nói, đã lỡ mang tiếng là lớp nổi trội thì làm cái gì cũng phải màu mè lên. Thế là ngoài việc cày cuốc học hành, mấy chục học sinh lớp này cũng không ngán chuyện ăn chơi. Thành tích luôn luôn nhất khối mà chẳng mấy khi được tuyên dương, bởi lẽ bọn nó quậy đến mức thầy cô còn phải kêu trời.

Truyền thuyết kể rằng, một hôm trời mưa to gió lớn, học sinh toàn trường đã có mặt đầy đủ chờ thầy cô lên lớp. Ấy vậy mà riêng cái lớp chọn nổi tiếng kia lại chẳng có ma nào. Giáo viên chủ nhiệm mặt mày tái xanh, gọi điện thoại cho phụ huynh đứa nào cũng "Thuê bao..." đứa ấy. Hiệu trưởng vừa định huy động giáo viên đến thăm nhà từng đứa thì trời cũng tạnh mưa. Từ cổng trường, một phái đoàn gồm 40 con người mang thần thái của chủ tịch đi dằn mặt người yêu cũ bước vào, đứa nào cũng đầu tư cho mình một ngoại hình sang chảnh. Dàn ban cán sự dẫn đầu "đội quân", lúc lướt ngang các thầy cô vẫn không quên cúi đầu chào. Giáo viên chủ nhiệm chặn bọn nó lại giữa sân trường, nhăn mặt:

[Nalu] Bạn thân hay yêu nghiệt?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ