Tình yêu không có tạp chất

599 15 1
                                    

Tàn Hương cuối cùng yếu ớt nói nhỏ: "Ta chưa từng trộm bất kỳ đồ đạc gì của Quận chúa."

Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười, đưa tay đặt dưới cằm của Tàn Hương, đem đầu của nàng nâng lên, nhìn đôi mắt che kín tơ máu của Tàn Hương nói: "Ngươi đang nói láo. Lừa ta sẽ không có kết quả tốt, ngươi suy nghĩ lại cho kỹ, có trộm hay là không có trộm."

Tàn Hương nhìn gương mặt cũng tái nhợt của Hoàn Nhan Quyến Hi, không nói gì, nàng lặng lẽ nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, nhìn nàng chăm chú.

Hoàn Nhan Quyến Hi phẫn nộ buông tay ra, chợt đứng lên nói: "Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi còn không nhận tội, thì phải dụng hình!" Hoàn Nhan Quyến Hi cắn răng nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi chẳng phải hận Tàn Hương đến nhất định phải cắn răng nghiến lợi, mà là trách Tàn Hương khờ dại đơn thuần. Từ trong ánh mắt của Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi đã nhìn thấy một loại yêu thích thuần túy không có tạp chất, giống như ánh mắt ngày hôm ấy ở bên bờ hồ khi Tàn Hương xem nàng vậy.

Hoàn Nhan Quyến Hi đã lường trước sẽ phải xin lỗi nàng, mà Tàn Hương vẫn còn ngây ngốc, ngoan ngoãn yêu nàng, nữ nhân ngốc như vậy, để Hoàn Nhan Quyến Hi vừa tức lại yêu. Chỉ tiếc, trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi đã mất hết tình cảm, và không nguyện ý trao ra một lần nữa. Tình yêu giữa nàng và Bố Uy đã tiêu tan thành tro bụi, Hoàn Nhan Quyến Hi đã thề nhất quyết không yêu lần nữa.

Hoàn Nhan Quyến Hi bây giờ chỉ nghĩ dùng một trái tim lạnh băng đi trả thù Bố Uy, coi như cuối cùng hai bên đều thiệt hại, nàng cũng không hối hận. Mà Tàn Hương sẽ ra sao? Lỡ như trong lúc Hoàn Nhan Quyến Hi trả thù Bố Uy, làm Tàn Hương bị thương thất linh bát lạc, Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ không hối hận sao?

Hoàn Nhan Quyến Hi không hề nghĩ đến.

Bố Uy xiết chặt nắm tay, lành lạnh nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi diễn trò. Hắn rốt cục lĩnh hội ý nghĩa của một câu, tên là "Như đứng đống lửa, như ngồi đống than" . Hắn ngồi ở trên ghế gỗ lim, nữ nhân của hắn lại quỳ rạp trên mặt đất trước mắt mọi người, mà hắn một chút biện pháp cũng không có.

Đầu xuân phương Bắc rét lạnh vô cùng, mặt đất bên trong trướng tử thật giản dị, so với mặt đất ở bên ngoài trướng cơ hồ không gì khác biệt. Nằm úp sấp trên mặt đất lạnh như băng, có thể tưởng tượng cảm giác ra sao. Nếu như có thể, Bố Uy rất muốn đem Tàn Hương ôm lên, mang nàng rời đi, rời xa thế giới hỗn loạn này, chính là hắn không thể, mộng tưởng của hắn không cho phép hắn làm như vậy.

Tàn Hương cúi thấp đầu, không nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi nữa. Nàng nói: "Ta không có trộm qua."

Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu, "Hảo! Là ngươi đang bức ta."

Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Xem ra nếu không dụng hình, nàng nhất định không nói."

"Ngươi xác định là Tàn Hương lấy đi huyết ngọc sao?" Bố Uy vội vàng, thanh âm tràn ngập từ tính xa xôi truyền vào trong tai của Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu: "Chẳng lẽ ta gạt người sao? Người trong quân ai lại không biết, gần một tháng qua, ra vào trướng của ta chỉ có Tàn Hương một người, hay là huyết ngọc thành tinh, mọc chân, tự mình trốn thoát?"

[BHTT] Tàn Mộng Mê Hương (1 + 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ