Không khách sáo

553 11 0
                                    

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy mặt mủi của Khâm Nhân biến được tái mét, mĩm cười nói: “Nếu như mẫu hậu không có chuyện gì khác, thứ cho ta cáo lui trước?”

“…” Chỉ thấy hoàng hậu Khâm Nhân ngay cả cốc trà cũng bưng không xong, Hoàn Nhan Quyến Hi ngay trước mặt đông đảo hạ nhân làm mất mặt của bà ta.

Ai bảo nàng là Hoàn Nhan Quyến Hi đây? Không ai có thể làm gì Quyến Hi được. Hoàn Nhan Quyến Hi thật là ngang ngược, nhưng nàng đã ngang ngược quen rồi.

Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên đứng dậy, kéo tay của Tàn Hương rời đi.

“Nhìn đi! Nhìn đi! Còn lôi kéo tay nữa, so với ta còn thân thiết nữa.” Hoàng hậu Khâm Nhân nổi giận nói với đám ma ma.

Một đám lão phụ nhân phụ họa lên, “Nhìn tướng mạo thì là người không may mắn…”

“Không trừ sẽ có hậu hoạn…”

“Tiểu Quận chúa chỉ sợ bị nàng mê…”

Ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu Khâm Nhân, Tàn Hương lén lút nở nụ cười, Hoàn Nhan Quyến Hi thấy nụ cười trên mặt Tàn Hương, hỏi: “Cười cái gì?”

Tàn Hương xoay người qua, xem bốn phía không ai, lôi kéo bàn tay của Hoàn Nhan Quyến Hi nói: “Ngươi nói chuyện với mẫu hậu của ngươi sao không khách sáo chút nào?” Tàn Hương thật ra rất vui vẻ, bởi vì Hoàn Nhan Quyến Hi không để cho nàng thụ ủy khuất, nguyên bản còn đang suy nghĩ, trở lại Đại Kim, nơi này là chỗ của người Kim, có thể cho nàng một nơi sống yên ổn hay không, không nghĩ tới khi hoàng hậu Khâm Nhân khi dễ nàng, Hoàn Nhan Quyến Hi có thể cho nàng một chỗ dựa, để Tàn Hương phi thường có cảm giác an toàn.

“Không khách sáo? Ta có sao? Là Khâm Nhân nói chuyện với ngươi mới không khách sáo đó!” Hoàn Nhan Quyến Hi dừng lại trước hình dáng hoàn mỹ của Tàn Hương, mặc kệ nơi này có phải ở ngoài trời hay không nàng chỉ muốn ôm Tàn Hương vào lòng, chính là tay của nàng mới vừa chìa ra, Tàn Hương liền hiểu ý, nhẹ nhàng đẩy ra Hoàn Nhan Quyến Hi, e thẹn nói: “Chờ hồi phủ đi…”

Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu, nói: “Khâm Nhân có lẽ đã nghe ai đó châm ngòi, ngày hôm nay mới có thể đặc biệt tìm tới ngươi, bất quá Khâm Nhân đối đãi ta nhiều năm qua cũng tạm được, quan hệ của chúng ta cũng tương đối hòa hợp, yên tâm đi, có ta ở đây, ai cũng không dám làm gì ngươi cả!” Hoàn Nhan Quyến Hi lời thề son sắt nói.

Tàn Hương quay đầu, đột nhiên đối với Hoàn Nhan Quyến Hi nói: “Ta thích ngươi.”

Hoàn Nhan Quyến Hi trừng to mắt, không nghĩ tới Tàn Hương lại đột nhiên nói ra cái này, “Ta cũng vậy.” Nàng hồi ứng.

Trở lại trong phủ của Quyến Hi, đóng cửa lại, Hoàn Nhan Quyến Hi lôi kéo Tàn Hương ngồi ở tại trên đùi của mình, bá đạo đem Tàn Hương ôm vào trong lòng, lúc này, tỳ nữ đi tới, bưng một cái tô sứ trắng đặt lên bàn, mở ra cái nắp, trong tô mầu trắng ngà chạm trổ hoa văn bay ra mùi thơm: “Tới, uống chút cháo gà mái tơ.” Hoàn Nhan Quyến Hi múc một muỗng để bên miệng thổi thổi rồi đưa tới bên môi của Tàn Hương.

Tàn Hương hơi hơi mở rộng ra môi, ngậm chặt nửa cái muỗng, ăn vào một chút cháo.

Sáng sớm hồi phủ, trời còn rất sớm. Chỉ thấy ánh sáng mặt trời chói mắt rọi vào từ cửa sổ, đau đớn ánh mắt Tàn Hương, mặt mủi của Hoàn Nhan Quyến Hi gần trong gang tấc, ánh mắt của Tàn Hương phóng ra xa, bên trong mọi thứ nhắc nhở nàng, thời gian qua rất nhanh, giờ phút này tại nơi này là Đại Kim, trong khuê phòng của Hoàn Nhan Quận chúa có thể hô phong hoán vũ.

[BHTT] Tàn Mộng Mê Hương (1 + 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ