Thời gian cùng không gian biến được đơn điệu như thế, đối với Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương mà nói, trừ ra ban ngày, chính là ban đêm. Mà trên thực tế, thế giới này thì là ban ngày cùng đêm tối lặp lại xoay tròn.
Ban đêm ──
“Còn đau phải không?” Những lời này Hoàn Nhan Quyến Hi đã hỏi vô số lần trong vòng một ngày.
Tàn Hương lắc đầu, đau thương buồn bả ôm chặt eo thon của Hoàn Nhan Quyến Hi, nói “Ta sợ…”
Hoàn Nhan Quyến Hi chịu không nổi nhất đúng là khi Tàn Hương lộ vẻ này, từ lần đầu tiên ở trong trướng tử của tù binh nhìn thấy Tàn Hương: Tàn Hương đã quỳ, còn Quyến Hi thì đứng lên, ngay khi roi ngựa nhẹ nhàng nâng lên mặt mủi xinh xắn của Tàn Hương thì, chiếu vào trong đôi mắt và trong lòng của Hoàn Nhan Quyến Hi đó là dáng vẻ đáng thương này.
“Sợ cái gì? Nói cho ta biết.” Hoàn Nhan Quyến Hi đẩy ra sợi tóc dài ở hai bên trán Tàn Hương, lẳng lặng nhìn nàng trong ánh nến.
“Ta sợ ngày mai…” Tàn Hương khóc ròng nói: “Ta có phải hay không rất yếu ớt. Ta hiểu rõ ta không nên sợ, ta cần phải kiên cường, ta cần phải nhịn được đau đớn, nhưng ta vẫn là rất sợ… Ta khiến cho ngươi thất vọng rồi có phải hay không? Ngươi tận lực thủ hộ lấy một cô gái nhát như chuột… Quyến Hi… Kỳ thật…” Tàn Hương xúc động khóc, nước mắt rơi xuống thấm ướt vai áo của Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi chưa bao giờ cảm giác được bất lực như thế!
Nữ nhân ở trước mắt này đòi hỏi chính mình tới dỗ dành, nhưng mà Hoàn Nhan Quyến Hi cơ hồ suy nghĩ đến phá đầu cũng không biết phản ứng như thế nào để mở miệng, bởi vì đau đớn là sự thật tồn tại, coi như nàng nói cho dù hay cách mấy, nghe vô tiếp tục duy mỹ cách mấy, lúc trị liệu ngày mai, Tàn Hương cũng còn sẽ đau, mà Hoàn Nhan Quyến Hi đối với đau đớn nọ lại bất lực.
Ánh mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn chằm chằm ngọn nến chớp nháy, cắn chặt môi, nàng không thể dưới tình huống này đi nói với Tàn Hương rằng: Ta đã làm sai quyết định rồi phải không, chúng ta không nên chữa trị. Nàng không thể đi nói như vậy, nếu không trái tim vốn rất yếu ớt của Tàn chắc chắn sụp đổ hoàn toàn. Nhưng giờ phút này Hoàn Nhan Quyến Hi thật khổ, rất thống khổ, ở trong trí nhớ ngắn ngủi mười tám năm của nàng, không có bất cứ chuyện gì so sánh với nhìn thấy nước mắt không ngừng của Tàn Hương càng làm cho nàng thống khổ.
“Hương──” Hoàn Nhan Quyến Hi ôm lấy Tàn Hương chậm rãi nằm xuống, hôn lên cái trán Tàn Hương, “Ngươi cũng không làm cho ta thất vọng, ngươi cũng không phải nhát gan, đổi lại là người nào thì sẽ không sợ đau nè? Đó là bình thường. Chính là…” Hoàn Nhan Quyến Hi hôn lên đôi mắt Tàn Hương, đem nước mắt khổ sở mới vừa tràn ra hốc mắt nuốt vào trong miệng, “Chúng ta không thể chỉ nhìn ở trước mắt, mà là nên chữa khỏi chân thương tổn, mới phải là hạnh phúc cả đời. Nếu chúng ta không chữa trị, bởi vì e ngại nhất thời thống khổ, biến thành cả đời tàn tật, đó mới là chuyện càng làm cho lòng người đau đớn! Đúng hay không?” Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp tục nói: “Cửa ải này phải cần tự mình ngươi xông vào, không ai có thể thay thế. Kỳ thật chúng ta đã thực may mắn, có thể tìm đến thần y danh vang rền thiên hạ, ông ta lại vừa lúc nguyện ý xem bệnh cho ngươi… Chúng ta nên cần cảm kích trời xanh chứ?” Hoàn Nhan Quyến Hi cầm lên bàn tay mềm nhỏ của Tàn Hương để tại bên môi hôn nhẹ, “Ta thật sự nguyện ý thay thế ngươi, đi thừa nhận tất cả thống khổ, nhưng mà loại chuyện này thì không thể thay thế ── “

BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Tàn Mộng Mê Hương (1 + 2)
CasualeTác giả: Cung Minh – 宫明 Thể loại: Cổ trang, cung đình, HE. Couple: Hoàn Nhan Quyến Hi, Tàn Hương. Nhân vật phụ: Hoàn Nhân Tông Hàn, Hoàn Nhân Nghĩa, Bố Uy, Bích Xuân, Dạ Nhã. Văn án: ★ Phần 1 Hoa nở hoa bại, ân oán tình cừu… Trong cung đình từ xưa c...