Ngọn đèn bất diệt

515 11 1
                                    

“Quận chúa ──” Ngoài cửa đại hán kêu lên.

“Nói…” Hoàn Nhan Quyến Hi không còn hơi sức nói.

“Ngài nên đi ăn cơm, giữa trưa thì đã không ăn…” Đại hán còn chưa nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi liền ngắt lời của hắn: “Đi xuống đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi.” Nàng hiện tại không muốn ăn đồ, cũng không muốn có người quấy rầy nàng, nàng muốn an tĩnh.

“Nhưng mà Quận chúa ──” Đại hán nói: “Thân thể của ngài…”

Hoàn Nhan Quyến Hi mở cửa phòng, lộ ra một đôi mắt xanh mệt mỏi nhưng lại tỏa sáng như cũ, “Ta không sao, Tàn Hương đã ăn xong?”

Đại hán do dự nói: “Nàng cũng chưa ăn cơm.”

“Vì cái gì? Các ngươi làm việc như thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi mặt mủi trong nháy mắt trầm xuống, giọng điệu giận dử.

“Bọn thuộc hạ nhiều lần đưa cơm qua, nhưng Tàn Hương tiểu thư nói…” Đại hán ngập ngừng nói: “Nàng nói gặp được Quận chúa mới có thể ăn.”

Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, cái nha đầu này đôi khi thật là quật cường. “Ngươi cứ đưa cơm qua, phải nhìn thấy nàng ăn xong, rồi báo lại cho ta, minh bạch?”

“Dạ.” Đại hán nói: “Nhưng thuộc hạ chỉ sợ không có bản lãnh đó, để có thể thuyết phục Tàn Hương tiểu thư.”

“Ta hôm nay cũng không muốn gặp ai, đặc biệt không muốn nhìn thấy chính là Tàn Hương…” Ánh mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi dừng lên trên ánh trăng lưỡi liềm xa xôi, “Nếu như nàng vẫn không ăn, ta sẽ trở về.”

“Dạ.” Đại hán bưng mâm cơm lui xuống.

Một lát, đại hán dáng người khôi ngô lại từ trong bóng tối đi tới, ánh nến mờ nhạt trong gian phòng xuyên thấu qua hai ngón tay tuyết trắng, đem cái bóng của đại hán rọi trên mặt đất, kéo dài ──

“Thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi gác tay trầm giọng hỏi.

“Thuộc hạ vô năng.” Đại hán cúi đầu nhận lỗi.

Không có dư thừa lời nói, Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người bước nhanh đi hướng chính phòng.

Chậm rãi đẩy cửa ra, ánh vào trong mắt Hoàn Nhan Quyến Hi, là Tàn Hương u buồn gầy yếu quay mặt, vừa nghe có người bước vào, ánh mắt của Tàn Hương nhất thời tỏa sáng. Nàng quay đầu nhìn về phía cánh cửa, rồi dịu dàng kêu lên: “Quyến Hi.”

“Làm sao ngươi không ăn cơm? Không vừa miệng? Vẫn là nơi nào không thoải mái?” Hoàn Nhan Quyến Hi bước nhanh vào, đi hướng giường ngủ, vừa đi vừa nói: “Không thoải mái thì phải nói, chúng ta không phải ở tại chỗ khác, mà là ở tại Tư Mã phủ. Gần bên thần y vẫn còn có thể để cho mình mắc bệnh sao?”

“Ta không có không thoải mái, chỉ là nhìn không tới ngươi thì không an lòng.” Tàn Hương thẹn đỏ mặt nói.

Vẻ mặt u sầu của Hoàn Nhan Quyến Hi hiện ra nhàn nhạt nụ cười, bàn tay mềm nhỏ vuốt tóc dài đen như tơ lụa của Tàn Hương, nhẹ giọng nói: “Chỉ có ngươi mới làm cho ta không an lòng, ta vĩnh viễn đều cũng rất tốt…”

“Quyến Hi.” Tàn Hương đưa tay đem bàn tay Hoàn Nhan Quyến Hi ngăn lại, cầm trong tay mình.”Ngươi đã ăn cơm sao?”

Hoàn Nhan Quyến Hi nói: “Ta sớm ăn xong, mau, ngoan ngoãn ăn cháo.” Hoàn Nhan Quyến Hi bưng qua chén cháo gạo đang bốc lên hơi nóng nghi ngút.

[BHTT] Tàn Mộng Mê Hương (1 + 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ