Chương 25: Từ đường Nguyệt lão (thượng)

344 16 2
                                    

Nói chuyện phiếm kết thúc.

Phong Á Luân, Kiều Dĩ Hàng cùng Nhan Túc Ngang chính thức hợp xướng.

Bởi phối nhạc cùng mấy thứ khác còn chưa định ra nên bọn họ hát theo phong cách riêng, xem thử độ hòa hợp.

Trước lúc hát, Kiều Dĩ Hàng có chút lo lắng, không phải không tin tưởng mà là vì hợp xướng rất khó phối chuẩn được với giọng hát cùng kỹ xảo của đối phương. Tuy nói là thử nhưng hắn cũng không muốn biểu hiện quá kém.

Nhưng hát được phân nửa, nỗi bất an của hắn đã hoàn toàn biến mất.

Phong Á Luân, Nhan Túc Ngang đều đã đạt đến cảnh giới người và bài hát hợp nhất. Giọng của cả hai đều không phải là tuyệt đỉnh nhưng khả năng khống chế giai điệu cùng giọng ca của bọn họ tuyệt đối là hạng nhất.

Lúc hát, hắn không cần lo lắng việc phối hợp vì hai người kia đã chủ động phối hợp cùng hắn.

Hát xong, Cao Cần vuốt cằm nói: "Hình như còn thiếu cái gì."

Tằng Bạch nói: "Là phối nhạc?"

Cao Cần vừa định gật đầu đã thấy Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hắn, hiển nhiên là khó thấy được hắn nói lời vô ích, bất quá hắn rất nhanh điều chỉnh, vươn tay không nhanh không chậm vỗ tay: "Là tiếng vỗ tay."

Tằng Bạch lấy điều khiển từ xa, nhẹ nhàng nhấn một cái. Loa đột nhiên phát ra tiếng vỗ tay như sấm.

"Chỗ này có tiếng vỗ tay tự động."

Cao Cần thong dong: "Ta biểu đạt chính là thành ý."

Tằng Bạch chợt nói: "Nga. Ta còn tưởng ngươi không biết."

Nhan Túc Ngang ôm vai hắn: "Không thể trách ngươi. Hắn nhìn qua cũng thấy là không có văn hóa."

Cao Cần nhướn mày nói: "Văn hóa của ngươi đều học ở phòng thu âm hả?"

Tằng Bạch chen vào: "Kỳ thực chỉ cần muốn học, ở đâu cũng có thể học."

"Hay." Nhan Túc Ngang kín đáo đưa micro cho hắn, "Đến đây, hát bài "Chúng ta đều là người làm công tác văn hóa"." nói xong liền tự động chọn bài.

Sắc mặt Cao Cần đột nhiên thay đổi, biểu cảm của Phong Á Luân nhìn qua cũng thập phần phức tạp.

Kiều Dĩ Hàng tuy thấy có điểm kỳ quặc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn nghỉ ở nhà lâu như vậy, khó có dịp đi ra ngoài vậy nên cũng không vội mở miệng.

Phong Á Luân do dự hồi lâu rồi cũng nói: "Bài này... hát rất được."

Nhan Túc Ngang gật đầu: "Là bài mà Tiểu Bạch đi ka-ra-ô-kê nhất định phải hát."

Cao Cần nói: "Có câu quen tay thì hay việc đúng không?"

Nhan Túc Ngang tự hào: "Đương nhiên. Bài này Tiểu Bạch càng hát càng tốt a."

Nghe hắn nói vậy, Kiều Dĩ Hàng có vài phần hiếu kỳ. Tuy rằng ca sĩ hát bài này đã sớm tàn trong làng giải trí tựa phù dung nhưng đây vẫn là danh khúc một thời. Hắn nhớ rõ thanh âm vị ca sĩ kia rất đặc biệt, khàn khàn mang theo vài phần rất nặng.

Võng du chi diễn kỹ nhất lưuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ