CHAP 32

274 4 0
                                    

Sáng hôm sau, hôm nay Yoona phải gặp đối tác nên đưa Seohyun tới công ty, rồi chuyển hướng đưa Yoonhyun tới nhà trẻ, nhưng lúc xe chạy qua nhà trẻ, Yoona cũng không dừng lại, lái xe đưa Yoonhyun tới thẳng bệnh viện.

"Appa, tới trường rồi"

Yoonhyun ngồi ghế phụ, vươn bàn tay trắng trẻo, bé nhỏ vỗ vỗ lên cửa sổ xe, cấp bách muốn xuống xe. Hôm trước, đã hứa với Shinvi hôm nay sẽ tới trường sớm để cùng ăn sáng

Yoona đẩy gọng kính lên, giọng lạnh lẽo

"Ngồi im, hôm nay không đi nhà trẻ, tới bệnh viện"

Chiếc đầu nhỏ của Yoonhyun đung đưa giống như chiếc trống lắc

"không được! Trốn học không phải là đứa bé ngoan! Con không thể trốn học!"

"Im miệng!"

Yoona lạnh lùng nói với con

"Appa đã xin cô giáo cho con nghỉ rồi"

Yoonhyun vừa định hỏi tại sao lại phải xin nghỉ cho nó, nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của ba thì nhát gan ngậm miệng lại, ba thật đáng sợ, nó nhớ mẹ và ông bà nội quá!

Yoona trời sinh tính cách đã lạnh lùng, ngoại trừ Seohyun, dường như không ai có thể khiến Yoona phải thỏa hiệp, ngay cả nhóc con duy nhất cũng vậy, bởi vì bị Yoona lườm một cái nên Yoonhyun cũng chỉ có thấp thỏm cả buổi.

Suốt một tuần, Yoona giấu ông bà Im và Seohyun, không đưa Yoonhyun đến nhà trẻ mà ngày nào cũng dẫn nó tới bệnh viện, không thì tới trung tâm bảo trợ xã hội , đặc biệt là những khu dưỡng lão

Trong một tuần này, dường như mọi người trong viện ngày nào cũng thấy một cảnh tượng kỳ quái: Im tổng tình tính lạnh lùng dẫn theo đứa trẻ nhỏ với đôi mắt to, giống hệt cái đuôi vậy, nhóc trông thấy ai cũng hỏi thăm, cực kỳ thông minh.

Mọi người ở bệnh viện hay khu dưỡng lão rất thích nhóc, luôn chạy tới trêu chọc nhóc, bóp bóp khuôn mặt của nó, hoặc ôm một cái. Gương mặt của nhóc cũng đỏ ửng lên, nhưng nhìn đôi mắt lạnh lẽo của ba thì không dám phản kháng một tý nào.

Nhiều ngày trôi qua, Yoonhyun đã đi khắp mọi nơi, nhìn thấy cảnh người nhà bệnh nhân miễn cưỡng tươi cười rồi khi ra ngoài thì lại gào khóc ở bệnh viện, còn ở khu dưỡng lão nhóc thấy các ông bà vui vẻ với nhau, nhưng vừa mới khóc đó thì ông bà lại òa khóc như trẻ con. Yoonhyun thấy rất kỳ quái, một đứa trẻ chỉ mới gần bốn tuổi sao có thể hiểu được người lớn vì sao lại thế chứ.

Nhưng Yoona lại nói cho nó biết những người đó khóc thương tâm như vậy vì người nằm trên giường sắp chết, giống như ông cố vậy, về sau họ sẽ phải nằm trong nấm mồ nhỏ bé, người thân sẽ không bao giờ được nhìn thấy người đó nữa., còn những ông bà trong viện dưỡng lão họ khóc là yêu thương , đồng cảm chia sẻ và quan tâm nhau.

Ban đầu, dù Yoona đã giải thích nhưng Yoonhyun cũng không hiểu, nhưng dần dần, quan sát nhiều hơn, nó cũng hiểu biết hơn. Tất cả mọi người đều phải chết, giống như khi đến bệnh viện có cái chú ở cuối hành lang tầng ba kia, thím nói mấy hôm trước chú vẫn còn tốt, nhưng bất chợt té xỉu, và rồi chú ấy không dậy nổi nữa.

I WANNA MARRY YOU - YOONHYUNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ