Vài tiếng sau chúng tôi đang đứng tại cổng nối giữa Phi Thuyền và Trạm cùng hành lí của mình. Dù sao cũng không chắc sẽ ở lại sao Hỏa trong bao lâu, nhưng tôi đề nghị anh cùng mang hành lí cho đảm bảo. Sau khi giải quyết mớ suy nghĩ rắc rối trong đầu khi ở phòng giải trí, tôi về phòng và... ngủ. Tôi không rõ tại sao tôi có thể ngủ nhiều thế. Nhưng khi anh gọi cửa, tôi dám chắc lúc đấy tôi đang chảy dãi trong cơn mê ngủ. Mất tầm 15 phút để nhét đồ lại vào trong ba lô. Khi tôi ra khỏi cửa anh đã chờ sẵn ở đó từ lâu rồi với áo phông đen. Rồi anh lẳng lặng đi trước dẫn đường, như thông thường.
Tiếng "Xạch" của cửa mở thông báo hiệu cho chúng tôi biết đã đến lúc di chuyển. Anh lại đi trước, tôi theo sau.
Khoang hành khách của phi thuyền lớn, tôi lại chỗ ngồi cạnh cửa sổ gần cửa thông. Còn anh lại vào buồng lái. Tầm 10 phút sau anh đi ra, và ngồi tít mãi trên tại ghế cạnh hàng lang, khó thấy từ chỗ tôi ngồi. Tôi đoán đấy là lí do tôi không thấy anh khi ở Trái Đất, và anh cũng là lí do phi thuyền khởi động được và bay đến Trạm. Rốt cuộc anh là mà lại rành rẽ những thao tác điều khiển phức tạp như vậy? Chuyện này tôi sẽ hỏi anh sau, giờ tốt nhất là cứ chậm rãi thưởng thức chuyến bay.
Cầu nối giữa phi thuyền được thu lại tự động với những âm thanh máy móc. Tốc độ tăng dần, phi thuyền chuyển mình với những rung động nhẹ. Thoát cái, Trạm chỉ còn là khố kim loại hình trụ dài sáng loáng trôi bồng bềnh trong tấm màn đen đặc của vũ trụ. Xa xa là mặt trăng, nhỏ xíu cỡ hòn bi, trôi buồn bã vì vắng Trái Đất, quay vòng vòng một cách điên cuồng. Mặt Trời vỗ về Mặt Trăng, đón nó vào quỹ đạo của mình, cho nó một cái tâm để nó xoay quanh. Nhìn lại cửa sổ bên kia toàn bộ là một màu đỏ, rực rỡ như một viên hồng ngọc. Một cảm giác nhỏ bé bóp nghẹt trái tim tôi làm tôi phải ngừng nhìn. Những suy nghĩ về sự không quan trọng của bản thân lại ùa về, vây hãm lấy tâm trí khiến tôi rút mình sâu vào trong ghế. Thở dài một tiếng, tôi biết mình cần gì: Tôi thèm được kể cho ai đó nghe mớ cảm xúc hỗn loạn này. Nói cho ra hết để cho nhẹ lòng. Giống như hồi mẹ còn sống, bà luôn sẵn sàng lắng nghe tôi, kể cả khi bà bạo bệnh, rên rỉ bởi những cơn đau thường trực.
Tôi nghĩ phi thuyền đi theo chiều kim đồng hồ để đáp xuống sao Hỏa. Bên khung cửa sổ cạnh tôi thấy từ dải tiểu hành tinh đầy đá, co cụm, nối đuôi nhau; đến sao Mộc vĩ đại với cơn cuồng phong không bao giờ dứt của mình, rồi sao Thổ với những vòng tròn đá bao quanh; xa xa màu xanh nhạt của Thiên Vương tinh rồi màu xanh đậm của Hải vương tinh; Xong rồi là Mặt trời chói chang cùng sao Thủy và sao Kim bị nung chảy như trước giờ vẫn vậy; và mặt Trăng tội nghiệp côi cút khóc thương cho những mảnh vỡ của Trái Đất. Còn bên này chỉ độc một màu đỏ đầy vẻ giận dữ, cáu bẩn, dù vẫn rất đẹp, với vô số vết lồi lõm. Chầm chạp từng giây phút trôi qua, những dấu vết của quá khứ bị thiên thạch đâm vào của sao Hỏa ngày càng hiện rõ. Và trong chúng tôi cũng vào bên trong khí quyển của sao Hỏa, những làn lửa tóe lên do ma sát. Rung chấn mạnh đến mức khiến tôi phải thắt dây an toàn. Một phút rồi hai phút rồi ba phút. Rung lắc bớt dần, giờ lại giống đang đi máy bay. Tôi không rõ anh chọn địa điểm hạ cánh ở đâu. Nhưng chiếc phi thuyền cứ bay mãi như thế, ngang qua những núi những đồi, nhìn xuống bên dưới mênh mông cát sỏi. Hóa ra khi nhìn gần, trực diện, ta mới thấy được hỏa Tinh buồn bã, âu sầu thiếu sức sống đến nhường nào so với khi ta nhìn từ vũ trụ. Phi thuyền cứ bay mãi như thế, cho đến khi một đường băng xuất hiện. Nó rất tạm bợ, cơ bản là một bãi đất phẳng và láng, không có đá sỏi. Mặt đất sát dần. Bụi bay lên. Rung lắc do chạm đất. Phi thuyền chạy một đoạn dài. Rồi dừng hẳn. Cửa mở
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện Của Hai Người Trôi Dạt Trong Vũ Trụ
Science FictionTrái Đất nổ tung, chỉ còn tôi với anh cùng nhau lang thang trong trạm không gian, chậm chạp trôi lạc trong vũ trụ. Note: Truyện một số chương khá dài theo tiêu chuẩn Wattpad nên mình sẽ ngắt nó ra để các bạn dễ đọc. Cover: @aretec-te