Chap 25

2.4K 180 35
                                    


Byun Baek Hyun càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân càng muốn khóc, cuối cùng thật sự khóc đến không sao hãm lại được. Đây chính là nước mắt tích tụ từ khi gặp Park Chan Yeol tới nay a. Thật ra Baek Hyun cũng không phải loại người mít ướt, thế nhưng hiện tại cậu đang cảm thấy tủi thân, đang cảm thấy muốn khóc, kẻ nào dám cản chứ.

Âm thanh càng lúc càng lớn vang vọng khắp căn phòng, Park Chan Yeol nhận ra thằng nhóc này không đi học thanh nhạc quả thật là lãng phí, khẳng định mai sau nhất định sẽ rất có tương lai, sau đó mới nghĩ lại, đây không phải là lúc nói tới chuyện này a. Hắn đi đến cạnh Baek Hyun kéo cậu đứng lên, mà thằng nhóc kia không thèm tìm giấy cứ thế chùi hết nước mắt nước mũi vào quần áo, dính cả lên người Park Chan Yeol.

"Park Chan Yeol, anh thật quá đáng... khụ khụ oa oa... Anh... đồ chết tiệt."

Cho dù trên trán đã nổi mấy dấu # Park Chan Yeol vẫn tự dặn lòng 'được, cho em mắng sướng miệng đợi lát nữa tỉnh táo lại sẽ xử lý sau'.

"Được rồi, em đừng khóc nữa, anh là thằng chết tiệt đã được chưa."

"Em... khụ khụ ư ư... Em muốn... đánh chết anh...Oa oa."

"Đánh đi."

"Anh còn nói... còn nói... ư hư nói ly hôn với em..."

"Không ly hôn, từ nay về sau không nói chuyện ly hôn nữa... em nín đi."

Quả thật tra tấn Park Chan Yeol tới cực hạn rồi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy ai dám bắt hắn phải nói chuyện ngoan ngoãn khép nép như vậy.

"Em chính là muốn khóc!!!!"

"Thế thì khóc đi!"

Byun Baek Hyun gào lên, Park Chan Yeol cũng không chịu thua kém mà gào to hơn.

Đương nhiên Byun Baek Hyun nói được thì cũng làm được, tiếng khóc ngày một đạt tới âm vực không thể tin nổi. Cuối cùng vẫn là Park Chan Yeol phải chịu thua, hắn thật sự không thể chịu nổi tiếng khóc a.

"Em khóc nữa anh chém bay đầu em luôn."

Vẫn là uy hiếp có tác dụng nhất, Byun Baek Hyun nháy mắt đã dừng lại, đôi mắt vốn không lớn hiện tại vì khóc nên sưng húp càng nhỏ lại, giống hệt cún con ngước lên nhìn Park Chan Yeol.

Im lặng nhìn nhau trong một phút, sau đó tiếng khóc lại một lần nữa vang vọng bốn phương trời.

"Anh muốn... anh muốn giết em... Oa oa oa."

Park Chan Yeol thống khổ ôm đầu, có cảm giác thính giác của mình sắp bị người kia dẫm nát.

"Byun Baek Hyun, con mẹ nó em đích thực là tổ tông của tôi rồi."

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập, một lúc thật lâu Park Chan Yeol mới có thể nghe thấy lẫn giữa tiếng khóc cho nên khi xuống dưới lầu thì đã chuyển thành tiếng đập cửa kích động.

Vừa mới mở cửa đã thấy một cái đầu nai thò vào.

Không nói một câu, ngay lập tức đóng sập cửa lại nhưng Lu Han đã kịp chen qua kẽ hở.

Hiệu ứng đá mèoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ