Chương 6: Yêu nữ? Ai? Nàng sao?

1.8K 65 1
                                    

Phong Vũ Lâu.

Thanh Nguyệt trầm ngâm nhìn ba chữ trên tấm bảng kia, không, nói chính xác, cái nàng đang nhìn chính là chữ "Vũ", trong đó ẩn giấu một chữ "Nguyệt" không muốn ai biết.

Ban đầu, lúc thành lập nội tuyến ở các quốc gia, vì lý do giữ bí mật nên đã không thống nhất tên, nhưng lại có chung một ký hiệu, đó chính là cho dù nội tuyến tồn tại ở bất cứ tình huống nào, bảng hiệu hoặc dấu hiệu trên tổng hội đều giấu một chữ "Nguyệt". Thật ra thì, cái gọi là nội tuyến thực chất chính là một tổ chức tình báo, tổ chức này là do một tay nàng thành lập, ngay cả Long Hạo Thiên cũng không biết.

Long Hạo Thiên có tổ chức tình báo riêng của hắn, nhưng nàng lại không thể dùng, vì để có thể trợ giúp hắn tốt hơn, nàng đã âm thầm thành lập tổ chức này. Cũng vì không muốn đả kích lòng tự trọng của hắn nên cho tới bây giờ nàng chưa từng nói với hắn, bản thân âm thầm trả giá hết thảy vì hắn. Mà tổ chức này thu thập thông tin từ những thông tin lớn như tình hình đại cuộc của các đại đế quốc, tin tức của các quan viên trong Tử Mang quốc, đến các tin tức nhỏ như thu thập tình hình của thương nhân trong dân gian, thậm chí đến những chuyện dân gian có liên quan đến triều đình, nhưng chỉ duy nhất không thu thập tin tức về Long Hạo Thiên, bởi vì nàng tin hắn. Không ngờ, chữ "tin" không sao nói rõ được này cuối cùng lại hại toàn tộc nàng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thanh Nguyệt ảm đạm đi, nàng nén mớ suy nghĩ hỗn loạn xuống, thu hồi ánh mắt u ám rồi đi về phía Phong Vũ Lâu.

"Công tử, xin mời ngồi." Thấy có khách đến, tiểu nhị lập tức nhiệt tình lên đón, dẫn nàng đi lên lầu hai.

Lúc lên lầu Thanh Nguyệt tựa như vô tình nhìn về phía cửa cầu thang lầu trên, sau đó ngồi xuống một chỗ trước cửa sổ, khẽ nói: "Một bình trà Long Tỉnh, mang thêm một ít điểm tâm ngon nhất trong tiệm lên."

"Xin công tử chờ một lát." Tiểu nhị lập tức đáp ứng một tiếng, nở nụ cười chuyên nghiệp rồi xoay người rời đi.

Sau khi tiểu nhị đi, Thanh Nguyệt âm thầm quan sát bố cục nơi này, lối đi trên cầu thang treo mấy bức tranh chữ, bởi vì giữa mỗi bàn được ngăn cách bằng một ít bức bình phong thư họa nên tạo thành một không gian riêng biệt, trang trí rất đơn giản, trong cái nho nhã lại có chút cao quý.

Cái gọi là Phong Vũ Lâu, kì thực là một trà lâu, không quá thích hợp để làm nơi thu thập tình báo. Vừa rồi nàng nhìn lướt sơ qua một cái, lầu một trang trí đơn giản hiển nhiên là chỗ cho người bình thường, lầu hai thì có thêm một chút không khí nho nhã, là chỗ cho người tương đối có thân phận và tài sản, mà lầu ba nàng chỉ liếc qua một cái, cách trang trí rõ ràng ung dung hoa quý hơn nhiều, đại khái chỉ có vương công quý tộc mới có tư cách vào, còn đi lên thêm nữa, nàng không nhìn thấy được, cũng không biết trên đó là kiểu trang trí gì, nhưng dựa theo cách bố trí một tầng lại cao quý hơn một tầng mà nói, đoán chừng người có thể lên đó không nhiều lắm.

Phong Vũ Lâu, quả nhiên không tệ.

"Công tử trà của ngài, điểm tâm sẽ bưng lên sau."

Rất nhanh tiểu nhị đã bưng trà lên, Thanh Nguyệt không dấu vết thu hồi ánh mắt dò xét, gật đầu cười nhạt với tiểu nhị, đợi sau khi tiểu nhị rời đi mới không nhanh không chậm cầm ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm nước trà rồi mới nuốt xuống. Vô tình cúi đầu mới phát hiện trên bàn có ít nước trà bất cẩn để rơi xuống, vì vậy liền đưa ngón tay thấm chút nước trên đó rồi tùy ý vẽ lên bàn, dáng vẻ vô tư này hoàn toàn là bộ dáng của công tử nhà giàu không biết khói lửa nhân gian.

[EDIT] Độc Sủng Vương Phi Kiêu NgạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ