"Không hối hận?" Khuôn mặt Tô Kính Tùng tràn đầy hoài nghi, vẫn có chút không tin.
"Không hối hận." Thanh Nguyệt dùng sức gật đầu, nói ba chữ đầy dứt khoát.
Tô Kính Tùng cứng họng chớp chớp mắt, đã bao nhiêu năm, mặc cho ông khuyên bảo như thế nào, nha đầu này cho dù chết cũng không quay đầu lại, bây giờ không biết đã bị đứt cọng dây thần kinh nào rồi.
Một lúc lâu sau, thấy Thanh Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn mình như vậy, ánh mắt kiên định như cũ, không giống bộ dạng nhất thời xúc động chút nào, lúc này mới chợt ngộ ra nha đầu này nói thật, lập tức vỗ đùi cái đét, khiến Thanh Nguyệt cả kinh vội vàng lùi lại một bước, vẻ mặt đề phòng.
Không phải lão già này muốn đánh nàng một trận đấy chứ?
Nếu đánh thật, nàng có nên đánh lại hay không?
Mà cho dù muốn đánh lại, nàng cũng không phải đối thủ của ông ấy!
"Tốt, ha ha ha..."
Đang lúc Thanh Nguyệt rối rắm có nên đánh lại hay không, đột nhiên Tô Kính Tùng cười haha, giọng cười cao ngất trời làm hai lỗ tai nàng kêu ong ong: "Nói rất đúng, đây mới là nữ nhi ngoan của ta, lão tử đã sớm chướng mắt tiểu tử đó. Nếu không phải vì nữ nhi của ta thích hắn, hắn cũng chỉ là cọng lông mà thôi. Con mẹ nó, lão tử đã sớm chịu đủ thứ ruồi nhặng đó rồi. Bạch gia bọn họ thấy nữ nhi ta chướng mắt, ta đây cũng thấy bọn họ chướng mắt. Từ nay về sau xem như ta có thể ưỡn ngực ngẩng đầu làm người rồi, sảng khoái, sảng khoái, ha ha ha..."
Tô Kính Tùng cười đến mức ngửa tới ngửa lui, Thanh Nguyệt nhìn mà sởn tóc gáy, thầm nghĩ, không phải người này bị nàng chọc cho tức điên lên rồi đấy chứ?
"Nữ nhi, hôm nay con có thể nói ra những lời này, phụ thân rất vui mừng, rất vui mừng, con cũng mệt mỏi rồi, mau về nghỉ ngơi đi, hiện tại phụ thân phải đem tin tốt này nói cho nương con biết." Vẻ mặt Tô Kính Tùng cảm khái vỗ vỗ đầu vai Thanh Nguyệt rồi nhanh chóng bước ra đại sảnh, đột nhiên cảm thấy sống lưng thẳng hơn.
Thanh Nguyệt ngơ ngẩn nhìn bóng dáng vừa đi vừa cười lớn ấy, cảm thấy người này có chút không bình thường.
Mang theo đầy bụng nghi ngờ đi ra đại sảnh, bỗng nhiên nhớ tới lời Diệp Lạc nói, nàng tiện tay gọi gã sai vặt bên cạnh, hỏi: "Mấy vị thiếu gia trở về chưa?"
"Bẩm tiểu thư, vẫn chưa về." Gã sai vặt nghe nàng hỏi thăm, vội vàng đứng ngay ngắn cung kính trả lời .
"Vậy ngươi đi nói cho quản gia, bảo hắn phái vài người ra ngoài tìm mấy vị thiếu gia, nói ta đã trở lại, không cần tìm nữa."
"Dạ!"
Gã sai vặt đáp một tiếng rồi quay đầu đi tìm quản gia, mà Thanh Nguyệt cũng quay đầu đi thẳng về viện của mình.
"Tiểu tổ tông à, ngươi hãy ăn đi, ngươi mà không ăn thì tiểu thư nhất định sẽ giáo huấn ta đó!"
Mới vừa tới sân đã thấy Diệp Lạc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhỏ giọng khẩn cầu, bộ dạng giống như muốn đi đến phía trước như lại không dám, do dự nửa ngày cũng không nhích nửa bước, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo
RomantizmTác giả: Tử Yên Phiêu Miểu Editor: -Từ chương 1-35: yennhu2503 (diễn đàn Lê Quý Đôn) -Từ chương 36 trở đi: Bạch Nguyệt (www.wattpad.com/BachNguyet_22) Số chương: 139 chương Tình trạng: Đang tiếp diễn Ngày đại hôn, tân lang mặc áo bào đỏ, cưỡi trên...