Chương 25

28 1 0
                                    

  "Trên đời này a, có quá nhiều chuyện, không thể nào phân ra ai đúng ai sai, tất cả đều là nghiệt duyên!" Lưu a ma dừng lại một chút, lại thở dài, thanh âm có hơi sâu kín xa xăm. "Nếu Phó a thúc không gặp chuyện không may, thì sau này cũng không xảy ra cái dạng kết cục như thế, thật đúng là khó nói, bây giờ, cũng chỉ có thể ai thán một câu, tạo hóa trêu ngươi."
Hóa ra tại đây đã xảy ra một đoạn sự tình như vậy. Cảm xúc của Quý An Dật có hơi phức tạp, cũng không rõ, mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ngực có chút buồn buồn nghèn nghẹn. Có vài người, không tin vào số mệnh. Nhưng hắn tin, vì vận mệnh đều có số của nó.
Tính tình quyết định vận mệnh, sau khi trải qua nhiều chuyện, mỗi người đều sẽ dần lớn lên, tính tình cũng sẽ thay đổi, con đường phải đi tự nhiên cũng bất đồng. Những chuyện này đều đã có số mệnh sắp đặt.Hắn tin tưởng, mỗi người từ khi sinh ra, sẽ có một con đường cho riêng mình, không quan tâm ngươi có gây sức ép như thế nào, thật ra thì cuối cùng đều giống nhau.
Con người sống cả đời, chính là một quá trình, trải qua những năm tháng thăng trầm, lên rồi xuống, đợi già rồi nhìn lại, từ lúc ban đầu đến lúc cuối cùng, trên đường đi đều sẽ có những biến đổi, chua ngọt đắng cay đủ loại tư vị, đây chính là nhân sinh.
"Quý ca nhi, gặp phải việc này, ngươi có thể gọi ta lại đây, cũng chứng minh rằng, trong lòng ngươi đã nhận ta làm trưởng bối của mình." Lưu a ma lộ ra một nụ cười từ ái. "Ta đây, tuổi so với a ma ngươi kém không nhiều, đó chính là chỗ tốt . . . . . ."
Dừng lại một chút, Lưu a ma mới tiếp tục nói. "Có một số việc, vốn phải để a ma ngươi dạy ngươi, nhưng giờ hắn đã mất, vốn cũng có thể để Quý bá ma ngươi dạy, nhưng với tính tình kia của hắn, lại hay hành xử như vậy, cũng không quá đáng tin. Ngươi xem ta là trưởng bối, ta nhìn trong mắt, trong lòng rất vui mừng, có một số chuyện, ta liền thay mặt a ma ngươi nói, ta thấy tính tình này của ngươi rất giống với a ma ngươi, có một số cách hành xử của ta, ngươi nghe, hẳn cũng đồng ý, nếu có ý kiến gì, thì ngươi cứ nói thẳng, nói ra, để cho ta nghe một chút, không phải vì chuyện gì khác, ta chỉ muốn biết suy nghĩ của ngươi như thế nào, xem thử, Quý ca nhi nhà ta có phải đã trưởng thành hay không."

"Về phần đại bá ngươi, ta cũng không nói thêm gì, hắn không giúp ngươi, quả thật là hắn không đúng, nhưng mà, Quý ca nhi à, có đôi khi mọi chuyện không như chúng ta nghĩ đâu, không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán được, phải ngẫm lại nhiều lắm, đại bá ngươi hắn cũng khổ, trong lòng hắn khổ, không phải một chữ nửa ngữ là có thể nói rõ được, bây giờ hắn còn sống, kỳ thực là đang tự trừng phạt chính mình, trong lòng hắn khổ, đó mới là chân chân chính chính chịu khổ, người bình thường là không nghĩ ra được, còn nữa, chuyện của ngươi, phần nhiều là do đại bá ngươi không đúng, nhưng mà. . . . . ."
Lưu a ma nhìn Quý An Dật, ánh mắt ôn hòa mang theo lo lắng. "Hài tử, khi đó, chính bản thân ngươi cũng có một phần trách nhiệm, haiz, tình huống lúc đó, cũng khó mà nói rõ ràng, ngươi tuổi còn nhỏ, trong lúc đó nhất thời lại không chịu nổi đả kích, đây cũng chính là thời điểm cần có một người khuyên bảo giảng giải cho ngươi, đại bá ma ngươi không đảm nhận trách nhiệm này, là lỗi của hắn. Nhưng mà, Quý ca nhi, tại đây ta sẽ nói một câu, con người, không quan tâm ngươi gặp phải chuyện gì, nhưng thứ nhất định không thể thiếu chính là kiên cường và dũng cảm, ngươi không tự cứu mình thì người khác sao có thế kéo ngươi lên được? Ngươi cũng phải có tâm, thì người khác mới có thể giúp ngươi một tay, có hiểu đạo lý này?"
Đường là phải tự mình đi, con người sống trên đời này, quan trọng nhất vẫn là dựa vào chính mình, dựa vào người khác đều không đáng tin cậy, người từ căn bản tự lập tự mình cố gắng đi lên, người khác mới có thể thấy sự cố gắng ngươi, thì mới không dám khi dễ ngươi. " Nói đến đây, Lưu a ma vui mừng nở nụ cười. "Hài tử, ngươi bây giờ cũng rất tốt, ôn hòa nhưng không yếu đuối, làm việc không xúc động, biết dùng đầu óc để giải quyết, đối mặt với những khó khăn. Điểm ấy Vương ca nhi so với ngươi hoàn toàn tương phản."
"Vương ca nhi hắn cũng là một đứa nhỏ số khổ, kiên cường dũng cảm điểm ấy hắn có, nhưng lại khuyết thiếu lý trí, Quý ca nhi à sau này, ngươi chắc cũng nhìn thấy được Vương ca nhi, đứa nhỏ này a, tâm đề phòng rất nặng, không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng vì ngươi gả cho Tiểu Nhị, đối xử với Tiểu Nhị như thế nào, hắn đều xem trong mắt, chỉ sợ ngươi cũng từng nói với hắn gì đó phải không, lúc này hắn mới đem ngươi đặt trong lòng, kỳ thật. . . . . ."
Nói xong, Lưu a ma ngừng nói, ánh mắt có hơi ướt át, qua một lát, cảm xúc bình ổn hơn, hắn mới tiếp tục nói. "Ngày xưa, có lần có vài chuyện xảy ra, ta ở bên cạnh thấy, có rất nhiều biện pháp tốt, Vương ca nhi tính tình rất nóng nhưng vẫn là một đứa nhỏ thông minh, rất chủ kiến và kiên cường, ta cũng không nói gì nhiều gì, chỉ có thể nhìn hắn, dùng một loại biện pháp thực trực tiếp, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn thương mình tám trăm, để loại bỏ khốn cảnh trước mắt, ta nhìn, mà lòng đau đớn hoảng sợ."
"Mấy năm nay, hắn mang theo Tiểu Nhị một đường mà sống, cũng thực là từng bước gian nan, cứ như vậy, tâm phòng bị của hắn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, hắn cứ tiếp tục sống như thế sẽ rất mệt, đừng thấy Quý A Cường yêu thích hắn, kỳ thật, hắn sống trong cái nhà đó cũng không dễ dàng gì."
Lời này nói đến đây, Lưu a ma cũng không muốn nói tiếp, nhìn nhìn Quý An Dật, thở dài. "Cũng không phải ta muốn nói gì, hôm nay tại đây, ta định đem chút chuyện đó nói với ngươi để nhắc nhở ngươi, để ngươi có thể hiểu cho hắn, con người sống trên đời, thực ra không khó, khó là khó chỗ đó, người với người giúp đỡ nhau, đây là một nan đề."
"A ma, ta biết ngươi đối tốt với ta, ngươi nói, ta đều nghe, nghe một cách cẩn thận, đây đều là những kinh nghiệm, rất khó có được, cũng vì trong lòng ngươi xem ta là người thân mà đối đãi, mới nhắc ta việc này, ta biết, ta còn nhỏ, mặc dù trải qua nhiều chuyện, nhưng chung quy vẫn còn thiếu kinh nghiệm, a ma là người từng trải, có một số việc xem hiểu được, hiểu biết cũng nhiều, trong lòng ta đều hiểu được." Hốc mắt Quý An Dật có hơi đỏ, hắn quả thật rất cảm động.
Những việc này đều xuất phát từ nội tâm mà nói, Lưu a ma đã bằng lòng nói với hắn, đây là dạy hắn đạo làm người cách hành xử với người khác, quả thật đã xem hắn trở thành người thân, bình thường ai nguyện ý phí tâm phí sức vào những việc này, cũng chỉ có Lưu a ma là thật tâm muốn hắn tốt.
"Nếu ngươi hiểu được, ta đây liền tiếp tục nói, ta nói việc này, là muốn, ngươi có thể giúp Vương ca nhi một phen, đứa nhỏ kia ta nhìn tử nhỏ đến lớn, cững thực đau lòng hắn, chỉ là chung quy vẫn có chút xa cách, không dễ nói để cho hắn hiểu được, sợ sẽ hoàn toàn phản tác dụng, ngươi có thể khuyên nhủ Vương ca nhi, thì cũng rất khó khăn." Lưu a ma cười, hắn thật sự rất vui mừng.
Có Quý ca nhi là một người hiểu lý lẽ, cuộc sống sau này của Vương ca nhi, hắn cũng không cần lo lắng nữa rồi.
"Có một buổi tối, trên đường về nhà ta gặp Vương ca nhi cùng Cường a ca, thì nghe thấy Vương ca nhi đang nhỏ giọng nói gì đó, chắc là đang giải thích vấn đề đồ ăn của nhà ngươi, hắn sợ trong lòng Quý A Cường nghĩ nhiều, đây là điều thứ nhất, thứ hai, ta có lần đi ngang qua sân Quý gia, Quý bá ma ngươi đang câu được câu không niệm Vương ca nhi, xoi mói kiểm tra đủ kiểu, nói chỗ này không đúng chỗ kia không được, ta hướng mắt nhìn vào bên trong một cái, thì thấy Quý a ca đang ngồi ngay bên cạnh, cũng không nói tiếng nào."

Trọng sinh vi tiểu ca nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ