Cốc... Cốc... Cốc...
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cả nhóm đưa mắt ra nhìn. Daehwi nhanh chóng chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài nhóc liền cúi đầu chào hỏi. Đó chính là nhị vị phụ huynh của Samuel.
- Con chào hai bác! Hai bác tới thăm Samuel ạ? - Daehwi.
- Daehwi đây sao? Con càng lớn càng dễ thương nha! - Bà Kim.
Samuel biết là ba mẹ tới, liền đi ra cửa mời họ vào.
- Ba mẹ! Hai người vào đi! - Samuel.
Lúc này hắn nhận ra còn có một người phụ nữ khác đứng đằng sau, liền hỏi.
- Bác đó là...? - Samuel.
- A... Bác đằng sau là... - Ông Kim chuẩn bị giới thiệu thì Jihoon reo lên.
- MẸ!!! - Jihoon lúc nãy cũng lon ton chạy ra, thấy bóng dáng mẫu hậu thân yêu thì mừng rỡ.
Bà Park nở nụ cười hiền hậu, ôm lấy đứa con trai yêu dấu vừa mới chạy ra sà vào lòng mình.
- Mẹ đây! Thiệt tình... ngày nào cũng gặp mà con làm như lâu năm mới được gặp một lần vậy! - Bà Park trêu chọc cái tính hay làm nũng của cậu.
- Hihi. Thôi mẹ và hai bác vào đi! - Jihoon.
Cả nhóm đứng dậy cúi đầu chào hỏi lễ phép khi thấy người lớn bước vào. Mọi người giới thiệu bản thân, tới lượt của Baejin thì ông Kim bất ngờ hỏi.
- Cháu họ Bae ư? - Ông Kim.
- Dạ vâng! - Baejin.
- Có phải ba cháu là Bae Yong Joon, còn mẹ cháu là Lee Hyo Rin không? - Ông Kim.
- Đúng luôn ạ! - Anh bất ngờ khi ba của Samuel lại biết ba mẹ của mình. - Nhưng làm sao bác biết ạ?
- Chuyện này chắc mấy đứa chưa từng nghe kể. Thật ra ngày xưa vợ chồng ta, ba mẹ Jihoon, ba mẹ Daehwi và cả ba mẹ cháu là bạn thân từng hồi cấp 3! - Bà Kim lên tiếng giải thích cho cả nhóm biết.
- À! Thì ra là vậy. - Daehwi cũng ngạc nhiên không kém.
- Vậy bây giờ ba mẹ cháu còn ở New York hay đã về Hàn Quốc rồi? - Bà Park hỏi thăm tình hình hai người bạn của mình.
- Hiện tại thì họ vẫn ở New York nhưng khoảng cuối năm nay thì ba mẹ cháu sẽ về ạ! - Baejin.
- Ừm! - Bà Park.
Sau đó mọi người rôm rả trò chuyện với nhau, phòng bệnh 101 đông vui hơn hẳn. Chỉ riêng Samuel thì ngồi trên giường cầm lấy điện thoại nhìn vào màn hình mà mỉm cười.
"Ngày mai là 29.5 rồi nhỉ?"
_______________________________
Buổi tối
Jihoon chợt tỉnh giấc, nhìn xung quanh phòng bệnh, nhóm của cậu đã về từ hồi chiều. Giờ chỉ còn cậu, Guanlin, Woojin, Daniel, Baejin và... Samuel!? Chiếc giường của Samuel trống trơn, cậu ngước mắt lên nhìn đồng hồ. Đã là 12h50 rồi, giờ này tên ngốc đó còn đi đâu nữa chứ. Nhưng cái tên Kim Samuel đúng là linh thật, vừa mới nhắc tào tháo thì tào tháo tới. Samuel khẽ mở cửa phòng bước vào, cứ như tên ăn trộm.
![](https://img.wattpad.com/cover/110187079-288-k68483.jpg)