Chương 1: Thời không luân chuyển

3.7K 89 3
                                    


" Có một thiên tình sử lưu danh thiên cổ. Có một chuyện tình đã chôn vùi tàn cục nơi tường cung lạnh lẽo. Bầu trời lịch sử đã quên rồi những giấc mộng cũ, nhân thế chảy trôi, thời không lưu chuyển dẫn đến sự hoa lệ này.

Là duyên ngàn năm vẫn tương ngộ,

Là kiếp sao tránh khỏi bi ai..".

*************

Tại chùa Phù Vân trên núi Yên Tử....

" Vạn vật chúng sinh trên thế giới này có thể gặp được nhau là vì tiền duyên chưa dứt...gặp gỡ nhau là để chấm dứt nghiệp báu đã tạo cùng nhau. Nữ thí chủ xin hãy tập trung."Một thiền sư lên tiếng.

Nghiệp báu? Phải, tôi đang tự hỏi bản thân mình rốt cuộc tôi đã làm chuyện ác tày trời gì mà phải chịu phạt như thế này? Ế! Có thể đây chỉ là một giấc mộng đáng ghét... Làm sao có thể chứ! Tiếng chuông, tiếng mõ sống động vậy mà. Hơn nữa, cũng đã tát sưng mặt hai lần rồi! Mơ cái nỗi gì chứ.

Lúc trước xem những bộ phim về xuyên không tôi nghĩ: " Sao có thể lừa gạt người ta như thế chứ? Thời không bộ nói muốn xuyên là xuyên sao?". Còn bây giờ như bạn thấy rồi đấy, tôi đã xuyên không.

Mấy ngày trước, thiền sư Đạo Viên thấy tôi nằm bất tỉnh trước cửa chùa liền cứu tôi vì tôi không có nơi để về nên tạm thời dù có hơi bất tiện tôi vẫn phải ở lại đây. Thiền sư nói với tôi đây là năm Thiên Ứng Chính Bình thứ năm, tức là khoảng năm 1237. Có tin được không chứ? Tôi đang sống ở quá khứ cách đây hơn bảy trăm năm. Tìm mãi cũng không có cách để quay về...Cứ cái đà này tôi chắc phải chết đi rồi đến kiếp thứ bảy gì đó mới mong quay lại thời đại của mình.

" Sư phụ à! Con không phải người ở đây, con muốn quay về nhà, quay lại cuộc sống của con nhưng vẫn không có cách. Người có cách nào không chỉ cho con với được không?".

Thiền sư điềm nhiên đáp:

"Mọi chuyện trên đời vốn dĩ đã được an bài, đừng nên quá cưỡng cầu. Nếu đã đến thay vì lo lắng bất an chi bằng bình an ở lại."

Tôi gật đầu chấp thuận rồi lặng lẽ ra ngoài. Nói thật ở đây cũng chẳng phải có gì không tốt, chỉ là vô tình lưu lạc đến một nơi xa xôi như vậy không người thân, không bạn bè, tất cả chỉ dựa vào bản thân nên cảm thấy vô cùng áp lực. Buổi sáng hôm nay thật tốt, không khí vô cùng trong lành lại thêm có chút se lạnh vì ngôi chùa vốn nằm trên đỉnh núi. Nhìn xuống phía chân núi thật đẹp biết bao với những cánh đồng bát ngát, khói bếp từ những ngôi làng bay trắng xóa nhìn xiết bao mỹ lệ. Nét đẹp hoang sơ làm xao động lòng người như vậy bạn sẽ chẳng thể tìm thấy ở chốn đô thị hoa lệ hiện đại. Đặc biệt bây giờ tôi chẳng còn nghe trưởng phòng la hét mỗi khi nộp bản thảo trễ nữa. Ôi! Tạm biệt cái câu: " Gia Gia, Gia Gia đâu rồi! Cô chết ở đâu rồi hả? Bản thảo của tôi cần đâu?". Nghĩ lại cũng tiếc thật.

" Thôi vậy! Cứ xem như đây là một chuyến đi thực tế hay du lịch gì đó để lấy ý tưởng cho bản thảo mới cũng được mà." Tôi tự nhủ bản thân như thế đấy.

Trần duyên cố mộng ( Hoàn thành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ