"Cô Lục." Tôi nuốt ngụm nước bọt, cố hết sức lên tiếng.
Chị ta dừng lại, nhìn về phía tôi có phần ngờ ngợ. Lẽ dĩ nhiên trước đây chị ấy không hề chú ý gì đến một nhân viên nhỏ như tôi.
"Tôi là... bạn học trước kia... của Lục Phong. Tôi đến đây muốn thăm cậu ấy."
Chị ta yên lặng đánh giá tôi trong chốc lát, đột nhiên nói, "Trình Diệc Thần?"
Tôi giật mình lùi lại hai bước, tay chân nhất thời lóng ngóng.
"Quả nhiên là cậu."
Tôi xấu hổ bị người đó tra hỏi, cúi mặt không thể động đậy.
"Giờ cậu đến tìm nó làm gì?"
Cuối cùng đã hiểu được lúc Lục Phong đến nhà tôi tìm người, có bao nhiêu nỗi khó chịu.
"Tôi chỉ muốn đến nhìn một chút..."
"Rồi lập tức rời đi?"
Tôi nén giận gật đầu.
"Thật xin lỗi." Chị ấy lạnh lùng nói, "Giờ cậu ngay lập tức rời đi là tốt nhất."
"Tôi chỉ đến thăm một lát, hoàn toàn không có ý gì khác. Nếu cậu ấy tỉnh rồi, tôi chỉ nhìn một lần rồi đi, thật sự sẽ không quấy rầy thêm lần nào nữa, cô Lục..."
"Cậu hiểu nhầm ý tôi rồi." Chị ta cắt ngang, "Tiểu Phong đối với cậu nhiều năm rồi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hoặc là cậu ở bên cạnh nó, hoặc là cậu tránh đi thật xa đừng để nó tìm thấy, hiểu chưa? Gặp rồi liền đi? Cậu muốn dồn nó chết à?"
"Lắc đầu làm gì?" Chị ta cười khổ, "Cậu không hiểu nó ngu ngốc như thế nào đâu. Khi vừa mới sang Mỹ, ngày nào cũng tìm cách trốn đi, bị cha tôi bắt về đánh cho thừa sống thiếu chết. Chuyện đính hôn tôi cũng không đồng tình, nhưng nó vừa nghe có thể được cho về Đại Lục[1], một câu cũng không nói liền cùng với cô gái chẳng biết là ai đính hôn. Cậu cho là vì ai? Lần này cũng vậy, nó..."
"Quên đi." Chị ta chỉ cánh cửa bên cạnh, "Muốn vào hay không, chính cậu là người hiểu rõ nhất. Tiểu Phong vốn cứng đầu, nếu cậu đã không có ý đó, đừng cho nó một chút hy vọng nào, bằng không nó lại mắc công làm chuyện điên rồ."
Tôi cúi đầu nhìn cánh cửa nửa ngày trời mới đẩy vào.
Hắn vẫn nằm bất động, bình thản tựa như đang ngủ, chỉ có cánh tay để lộ ra ngoài đang truyền nước biển.Tôi dè dặt đứng bên giường cúi đầu nhìn hắn.
Lục Phong.
Mặt tái mét, môi trắng bệch, mắt nhắm lại thật chặt, tựa như đang giận dỗi điều gì không chịu mở ra. Phía bên dưới cằm đã ra một mảng râu xanh đen, nhớ đến dáng vẻ hắn đêm đó đứng bên dưới ánh đèn nhìn lên cửa sổ phòng tôi.
Dưới đất đầy những mẩu tàn thuốc.
Kỳ thật, lúc đó em đã tin, rằng anh yêu em.
Em thật sự hận anh.
...Nhưng em cũng yêu anh.
Tại sao chúng ta dường như không ngừng lướt qua nhau, lại không bao giờ tìm thấy đường về bên nhau?
YOU ARE READING
Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu ( Lam Lâm )
Romancemình thích đọc nên mình cop lên đây :))