Tạ Lãng nằm ở trên giường, cuộn mình trong khuỷu tay là thân thể xinh xắn lả lướt của Cố Minh Nguyệt, toàn thân nàng rét buốt lành lạnh, tứ chi bò lên bám chặt vào người nam nhân bên mình để hấp thu hơi ấm.
Cố Minh Nguyệt thật sự cảm thấy lạnh, đêm đầu hạ, nhiệt độ không khí vẫn mang theo cái lạnh rùng mình khó tan, nàng để mình bị lạnh tới hơn nửa đêm, trừ nguyên nhân là vì nhiệm vụ ra, cũng là do nàng có khao khát với nguồn nhiệt tỏa ra từ người nam nhân này.
Tạ Lãng nhẹ nhàng vỗ về lưng nhỏ của thiếu nữ, cảm giác dường như đang trở về những ngày khi nàng còn là một nữ oa oa. Mỗi buổi tối nữ hài nho nhỏ đều đáng thương mong mỏi được ngủ cùng giường với mình, khi đó nàng cũng như hiện giờ, dùng cánh tay và đôi chân nhỏ quấn thật chặt lấy hông và bụng mình, như sợ hãi sẽ bị vứt bỏ, nữ hài dùng đôi tay bé nhỏ siết chặc áo mỏng trước ngực mình, biểu hiện vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn.
Vài năm trôi qua, nữ oa oa ngày nào giờ đã trưởng thành trở thành một tiểu thiếu nữ má phấn môi hồng, ngủ cùng giường với mình như giờ trông không thích hợp.
Có lẽ là do Chương ca nhi qua đời khiến cho thiếu nữ xưa nay vẫn luôn ham chơi nghịch ngợm lộ ra một mặt yếu ớt hiếm thấy, dẫu sao nàng cũng chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, chấn động mà tử vong mang tới cho nàng hẳn không lời nào diễn tả được, khiến cho nàng cảm nhận được sự ngắn ngủi và quý giá của sinh mạng, cùng với hồi ức và đau khổ mà người chết để lại cho người sống.
Tuy rằng Tạ Y bị người nhà vứt bỏ từ nhỏ, lúc bé đã trải qua một khoản thời gian khốn khổ, nhưng từ lúc được Tạ Lãng nhặt về nhà, chung sống với dưỡng phụ cùng vị hôn phu trên danh nghĩa như người một nhà chân chính, vì vậy màn biểu diễn này của Cố Minh Nguyệt lập tức trở thành có tình có lí, phù hợp ăn khớp.
Chỉ đêm nay mà thôi, trong sơn cốc này cũng chỉ có có hai người bọn họ, người ngoài không biết nên không sao đâu, Tạ Lãng lặng lẽ nghĩ, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau hắn mới biết ý nghĩ của mình quả thật đã sai, hơn nữa còn sai vô cùng.
Nào có chuyện Cố Minh Nguyệt chỉ đến và tìm cách gần gũi hắn, giả bộ đáng thương, sau đó ngủ một đêm thật tinh khiết bình an vô sự.
Đáng tiếc nam nhân hoàn toàn không hề nghĩ tới vấn đề này — dưỡng nữ của hắn muốn được hắn xem như nữ nhân mà ôm vào lòng.
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào phòng.
“Ưm....” Tạ Lãng khẽ rên rỉ một tiếng, hắn có cảm giác nơi khó nói của mình giường như đang được một đôi tay nhỏ bé vỗ về chơi đùa, sức lực vừa phải thích hợp, khiến hắn thoải mái cực kỳ.
Cảm giác được chăm sóc chân thực như thế, thật khiến hắn không thể tin được là mình đang ở trong mơ.
Chờ một chút.. Trong mộng?!
Tư duy hỗn loạn vì nửa ngủ nửa tỉnh của nam nhân rốt cuộc bị sự lo lắng lay tỉnh hoàn toàn, vừa mở mắt lại bị hành vi của Cố Minh Nguyệt làm cho hết hồn há mồm trợn mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mị Nhục Sinh Hương
Ficção GeralTác Giả: Tô Nặc Cẩm Thể Loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Sắc Hiệp... Nội Dung: Làm một nữ phụ trong tiểu thuyết thịt văn, trong lòng Cố Minh Nguyệt thực sự rất nghẹn. Nàng vậy mà lại bị một đóa tiểu bạch hoa giả tạo, không xinh đẹp bằng nàng, không có...