Kim Tử Long thô bạo đá cửa phòng ra, không chút thương tiếc đẩy Thoại Mỹ xuống giường, sau đó khóa chặt cửa phòng lại.
Thoại Mỹ cố gắng ngồi dậy, cô căng thẳng nhìn Kim Tử Long, cơn đau trên người khiến cô không thoải mái: “Tử Long, anh muốn làm gì?”. Cô cảnh giác hỏi.
- Làm gì à? Tôi và cô còn có thể làm gì được nữa? – Nói xong, Kim Tử Long kéo caravat ra, để lộ phần cổ và làn da tráng kiện màu đồng.
- Tôi muốn cô nhớ cho kỹ người đàn ông mà cô phải hầu hạ là ai! – Lời nói vừa dứt, anh liền lấn người lên, đôi môi nóng bỏng tùy ý hôn lên da thịt mềm mại của Thoại Mỹ.
- A… Tử Long, anh điên rồi, em không hiểu anh đang nói gì! – Thoại Mỹ không ngờ Kim Tử Long lại đối xử với mình như vậy, cô chống tay lên lồng ngực cường tráng của Kim Tử Long, ngăn anh lại.
- Cô không hiểu tôi nói gì cũng không sao, chỉ cần cô biết tôi muốn gì là được! – Kim Tử Long như một con sư tử bị chọc giận, anh nắm chặt lấy hai bờ vai mềm mại của Thoại Mỹ.
- Anh coi em là cái gì? – Kim Tử Long điên thật rồi! Cô cố gắng dùng hết sức lực đẩy Kim Tử Long ra rồi tát vào má phải trên khuôn mặt anh tuấn của anh!
Kim Tử Long nhanh chóng túm lấy cánh tay cô, tay kia của anh siết chặt cằm cô, đầu ngón tay anh hằn sâu vào làn da trắng như tuyết, đôi mắt hừng hực lửa giận, anh nghiêm giọng cảnh cáo: “Tôi có thể tha thứ cho sự vô lễ của cô lần này, nhưng cô đừng tưởng rằng mình có thể hành động lỗ mãng với tôi!”. Anh càng nắm chặt cổ tay cô hơn, dường như muốn bóp nát nó ra như đang trừng phạt. Phụ nữ dám đánh anh, cô chính là người đầu tiên!
Thoại Mỹ cố nén cảm giác đau đớn, đôi mắt quả hạnh của cô trừng lên nhìn anh, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Em tuyệt đối không thể ngờ người mình yêu lại là người vui buồn thất thường như vậy, anh đúng là khác người!”
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận của Thoại Mỹ càng chọc giận Kim Tử Long: “Yêu tôi? Vậy cô chứng minh cho tôi thấy đi!”. Nói xong, anh đè chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, đôi mắt tà mị vụt qua tia tàn nhẫn, anh thuận tay rút thắt lưng bên người ra rồi trói tay cô lại.
Thoại Mỹ không thể ngờ Kim Tử Long lại có hành động này, cô giật mình, bật khóc hô lên: “Anh bỏ em ra, bỏ em ra!”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, bắt đầu tiếp tục việc xâm chiếm cô. Đôi tay rắn chắc của anh hoàn toàn khống chế cô.
- Huhu, đừng! – Thoại Mỹ cắn môi, nức nở, cô cảm thấy cực kì tủi nhục.
- Sao? Việc gì phải giả bộ ấm ức như vậy? Cô không thấy kích thích à? – Kim Tử Long vô cảm khi nhìn những giọt nước mắt của cô, anh ngông cuồng giày xéo cơ thể cô.
Nói xong, Kim Tử Long thúc lưng, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, không hề thương tiếc khi phát tiết dục vọng lên người cô.
- Cô nhớ cho kỹ, Kim Tử Long tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu cô. Cô được lòng ông bố tôi thì tôi đây sẽ liên tục tra tấn cô, đến khi nào chết thì thôi…
Từng cơn thủy triều điên cuồng thổi quét qua cơ thể Thoại Mỹ, hai tay hai chân cô dần trở nên vô lực, đôi mắt xinh đẹp vô hồn nhìn lên trần nhà. Cô như một con bươm bướm xinh đẹp bị gãy cánh. Mặt mày cô tái nhợt, yên lặng và bất lực chịu đựng sự mạnh mẽ và cuồng dã của Lăng Thiếu Đường. Cô cảm thấy ý thức đang ngày càng bay đi xa, nỗi đau đớn về tâm hồn còn khổ sở hơn nỗi đau về thể xác. Sao anh có thể làm vậy, sao có thể vậy chứ…
Từng giọt nước mắt đại diện cho sự lạnh lẽo nơi sâu thẳm trong trái tim khẽ tuôn rơi, từ khóe mắt chảy dài xuống khuôn mặt rồi nhỏ giọt xuống ga trải giường trắng tinh, từng giọt từng giọt đọng lại trên đó.