- Con... con mà dám qua lại với cái con bé họ An đó nữa, bố sẽ miễn mọi chức vụ của con trong Kim thị, biến con thành một kẻ nghèo hèn, xem con bé đó có còn ở bên cạnh con nữa hay không?
Kim Diêu Hồng nghiến răng nghiến lợi nói. Ông bị con trai làm cho tức chết, còn nỗi khổ tâm của ông thì nào có đứa nào biết. Nó là người thừa kế Kim thị trong tương lai, sao có thể bát nháo như vậy được chứ? Ông không hiểu rốt cuộc Tử Long bị ma xui quỷ khiến thế nào nữa.
Kim Tiểu Long liên tục nói với Kim Diêu Hồng:
- Bố, sao bố phải khổ vậy chứ? Bố đừng bắt ép anh cả!
- Tiểu Long, không cần phải cầu xin giúp anh!
Kim Tử Long giận dữ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo chống lại Kim Diêu Hồng:
- Bố, tùy bố muốn đuổi con ra khỏi Kim thị hay thế nào cũng được, nhưng con nhất quyết sẽ cưới An Vũ Ân! Những lời này con sẽ không nói lại nữa! – Nói xong, Kim Tử Long không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.
- Tử Long, con quay lại đây ngay! – Kim Diêu Hồng tức giận quát lên.
- Bố, thôi mà, bố cũng biết tính của anh cả rồi mà!
Cuối cùng, Kim Tử Long vẫn liều lĩnh chống đối, cùng An Vũ Ân đến Mỹ.
Nhớ đến đây, Kim Tử Long đột nhiên ngừng lại, bóng đêm đen như mực bủa vây khắp nơi, dường như vây cả vào lòng của Thoại Mỹ.
Cô cảm thấy lòng mình trĩu xuống, nỗi đau khó có thể diễn tả bằng lời. Kim Tử Long nói rất nhẹ nhàng, bình thản, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình yêu say đắm trước kia của anh.
- Mỹ Mỹ...
Kim Tử Long đau lòng, ôm chặt Thoại Mỹ hơn nữa. Anh biết những chuyện trước đây làm cô bị tổn thương, lúc này anh chỉ có thể dùng lồng ngực ấm áp của mình để hóa giải nỗi muộn phiền của cô mà thôi.
Thoại Mỹ biết mình không nên ghen tị như vậy, dù sao đây cũng là đoạn đường đã qua của Kim Tử Long, nhưng trái tim cô vẫn rất đau.
- Rốt cuộc giờ em cũng đã biết tại sao trước kia anh lại hận em như vậy. Chính vì sự xuất hiện của em nên anh mới phải rời xa An Vũ Ân, đúng không?
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đen long lanh nước nhìn anh.
- Không, không phải, Mỹ Nhi, mọi chuyện không liên quan đến em...
Kim Tử Long nhìn Thoại Mỹ, trong lòng đầy căng thẳng, anh cúi người, đau lòng hôn lên mắt cô.
Thật ra, anh muốn nói cho Thoại Mỹ biết, ngoại trừ cô ra, trên đời này không có nước mắt của người phụ nữ nào có thể khiến anh đau lòng như vậy, bất lực đến thế. Dù là An Vũ Ân của năm ấy cũng không khiến anh cảm thấy thế này.
Thoại Mỹ nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt cương nghị của Kim Tử Long: “Sao hai người lại chia tay?”
Kim Tử Long thở dài một hơi. Thật ra anh không muốn nói rõ mọi chuyện với Thoại Mỹ, sợ cô không chịu đựng nổi, nhưng khi nhìn ánh mắt cô như vậy, anh biết nếu mình không nói rõ, cô nhất định sẽ nghĩ nhiều.