Chương 52

1.4K 54 0
                                    

Đại não của Tô Giản nhanh chóng chuyển động, lập tức ý thức được phía trước chỉ có hai phương án giải quyết.

Một, cố gắng phủi sạch, nói là quà tặng sai rồi, thật ra đây là của An Dĩ Nhu!

Hai, cố gắng bôi đen tất cả, nói đây không phải quà của An Dĩ Trạch, quần áo này là của anh, mua để mặc!

Trong lòng Tô Giản rối rắm, nhưng rất nhanh đã hủy bỏ phương án thứ nhất, dù sao cũng là em gái An đặc biệt chọn quà giúp anh, nếu như anh còn đẩy phiền toái lên người cô, vậy thật không nghĩa khí!

Nhưng mà áp dụng cách thứ hai, quả thật khó khăn. Chết tiệt, không có gì lại mua một bộ đồ lót thủy thủ gợi cảm về để mặc chơi, đây không phải là khẩu vị nặng sao, nhất định sẽ bị An Dĩ Trạch cười nhạo!

Cân nhắc nhiều lần, Tô Giản vẫn nhắm mắt gật đầu nói: "Ừ, tặng cho anh." Rồi nói cũng không biết, cho nên chọn phải cỡ nhỏ không biết có thể khiến An Dĩ Trạch tin không.

An Dĩ Trạch thưởng thức bộ quần áo thủy thủ một phen, lại nhìn về phía Tô Giản: "Cái này không phải là em nên mặc sao?"

Tô Giản cười khan hai tiếng: "Ha ha, không cần khách khí, nếu là quà tặng anh thì anh nên nhận đi."

Ánh mắt An Dĩ Trạch như đùa cợt: "Anh nhận? Như vậy, em hi vọng anh có thể tự tay mặc cho em?"

Tô Giản: "..."

Thấy An Dĩ Trạch thưởng thức món quà của mình như vậy, vẻ mặt hứng thú, cuối cùng Tô Giản ảo não nói: "Được rồi, tôi nói thật, món quà này thật ra là do Tiểu Nhu chọn giúp tôi, tôi hoàn toàn không biết em ấy sẽ chọn cái này!"

An Dĩ Trạch ngẩn ra: "Tiểu Nhu rất có có lòng."

Tô Giản có chút 囧: "Tiểu Nhu không biết anh và tôi không phải vợ chồng thật, hiểu lầm là bình thường."

An Dĩ Trạch nói: "Quà là do Tiểu Nhu mua, vậy không thể coi là quà của em rồi."

Tô Giản bực mình nói: "Ý của anh là, tôi còn phải mua một món quà khác cho anh."

An Dĩ Trạch nhìn anh im lặng một lát: "Không cần. Quần áo coi như là của Tiểu Nhu tặng, em hãy thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Nhu, mặc vào là được rồi."

Tô Giản: "..."

Tô Giản không nói, nhìn anh chằm chằm, lại từ từ nở nụ cười.

An Dĩ Trạch kinh ngạc: "Em cười cái gì?"

Tô Giản thầm nghĩ: An Dĩ Trạch, anh cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì sao? Ngày thường anh làm bộ bình tĩnh tinh anh, hôm nay bản tính bại lộ chứ gì? Lại thích đồng phục, An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, hôm nay tôi mới biết anh lại... cũng được thôi.

Tô Giản cười híp mắt nói: "Được."

Ngược lại, An Dĩ Trạch có chút ngây ngẩn, chần chờ nói: "Thật?"

Tô Giản gật đầu: "Thật." Đưa tay ra. "Đưa quần áo cho tôi đi."

An Dĩ rạch chầm rãi đưa cái hộp đến, ánh mắt sâu thẳm. "Hiện tại em muốn mặc?"

Tô Giản lắc đầu: "Không phải, tôi cầm trước, chờ sau này có cơ hội mặc."

Nửa đêm, Tô Giản lặng lẽ bò khỏi giường.

Trở thành vợ của tình địch (full) _ THƯ HOÀINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ