Chương 14: Tìm kiếm

6.8K 587 50
                                    

Yên Vũ ngồi bên ghế phụ, đặt Chu Đồng lên trên đùi mình rồi lục ba lô đem ra ít bánh đưa cho thằng bé, cố gắng bỏ ngoài tai âm thanh ồn ào của hai gã đàn ông sau lưng. Bọn họ cũng đâu còn là con nít nữa, vậy mà có mỗi việc ai ngồi lên đùi ai cũng phải cãi nhau một trận mới chịu được.

Cô đưa mắt nhìn người đang lái xe, mái tóc nâu hơi rối phủ xuống trước trán, làn da màu đồng khỏe mạnh dưới ánh nắng nhạt rất có sức hút. Dường như phát hiện ra cô đang nhìn, hắn hơi nhếch khóe môi:

"Mặt tôi dính gì sao?"

Yên Vũ cũng không xấu hổ khi bị người ta hỏi vậy, cười nói: "Không có, chỉ là anh rất tuấn tú, nhìn thuận mắt."

Mà lời này cũng không nhỏ, Thư Sinh ở phía sau ho lên khù khụ, vỗ bôm bốp vào người của Diệp Phàm.

"Khục khục, Phàm, đội trưởng bị gái ghẹo!"

Diệp Phàm mặc kệ tên này đánh mình, khóe môi giần giật biểu hiện hắn rất ngạc nhiên:

"Mắt cô ấy có vấn đề sao?"

Hàn Vệ không nói gì, chăm chú lái xe, lúc đến một ngã tư thì hung hăng xoay vô lăng một cái, cả chiếc xe nghiêng mạnh sang bên trái. Hai cô gái ngồi sau phát ra tiếng hét chói tai nhưng cũng không bị va chạm gì, đáng tiếc Thư Sinh và Diệp Phàm không tốt như vậy, đầu một người va mạnh lên nóc xe, một người còn lại đập mặt vào cửa kính.

Bốp.

"Ặc, ui da, đội trưởng, em xin lỗi!"

Thư Sinh vội hô lên, vừa xoa đầu vừa túm chặt tóc người phía sau khiến hắn kêu oai oái.

"Tên Thư Sinh kia, bỏ tay ra!"

Yên Vũ đưa tay đỡ trán, bọn họ lại nháo loạn thành một đoàn nữa rồi...

Diệp Phàm khó khăn lắm mới chỉnh lại kiểu tóc của mình, lầm bầm lầu bầu rủa xả đội trưởng. Trong đầu thì không ngừng đánh giá Yên Vũ, so với những người khác thì cô nàng trâu bò hơn rất nhiều. Người ta gặp tang thi sẽ sợ hãi đến mức run cầm cập, nhưng hắn thấy trạng thái tinh thần của cô cực kì tốt, đã vậy còn dắt theo một đứa trẻ, rất có bản lĩnh nha.

Xe chạy liên tục mấy tiếng đồng hồ, sau đó bọn họ mới dừng lại ở vài cửa hàng nhỏ để tìm vật tư. Yên Vũ dắt theo Chu Đồng và hai cô gái kia vào tìm đồ, ba người đàn ông ở ngoài cửa canh chừng. Lúc cô đi ra, trên tay chỉ có hai chai nước ép và một ít bột mì, nói:

"Nơi này cũng bị càn quét nát bét rồi."

Hàn Vệ nhìn cô, chỉ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho mọi người lên xe. Thời điểm bọn họ đang làm nhiệm vụ ở ngoài biên cảnh thì mạt thế đột ngột buông xuống, cho nên chưa kịp chuẩn bị. Đợi bọn họ chạy đến huyện thị cũng đã muộn, người khác sớm gom sạch mọi thứ.

Chu Đồng ngồi không yên, liên tục quay lại nhìn Diệp Phàm, cuối cùng người kia cảm thấy không được tự nhiên, ló đầu ra từ sau lưng Thư Sinh, cười hỏi:

"Bé con, em có chuyện muốn nói với anh à?"

Đứa trẻ nhìn Yên Vũ, thấy cô gật đầu thì ngượng ngùng nói:

"Em có thể bái anh làm sư phụ không?"

"Anh? Tại sao?" Diệp Phàm chỉ vào mặt mình, có chút ngạc nhiên.

Hệ Thống Sống Còn (Drop) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ