24. Bản giao hưởng số 2

1.9K 225 68
                                    

- Mi Won?

Tiếng nữ nhân vọng lại từ bên kia ống nghe ngọt tựa mật.

- Nghe đây tình yêu của em~

Jihoon nhàm chán phun ra từng chữ:

- Anh cúp máy đây, tạm biệt...

Tiếng cười lanh lảnh vọng lại, cô gái mà Jihoon gọi đến chính là Lee Mi Won.

- Yahhh... Đùa tí thôi mà. Gọi điện em làm gì?

Jihoon không muốn nói dài dòng, lòng vòng, cậu ta một mạch đi thẳng vào vấn đề:

- Anh hai em làm ở Bệnh Viện Seoul đúng không?

Phía bên kia dường như cũng rất chăm chú lắng nghe, Jihoon vừa dứt câu liền nhanh chóng hồi đáp:

- Vâng... Nhưng một thời gian nữa sẽ mở bệnh viện riêng, nhà em giàu mà.

- Bỏ qua việc khoe mẽ đi. Có thể giúp anh tìm hiểu một việc không?

Giọng Mi Won có chút bất mãn:

- Biết ngay gọi điện là chỉ có nhờ vả thôi... Nói đi.

- Cách đây hơn một năm, có một vụ tai nạn ở cao tốc 7xx. Một học sinh trung học đã chết, gia đình cậu ta mang xác sang LA. Em có thể kiểm tra hồ sơ kết quả khám nghiệm lúc đó không?

- Được rồi, chờ tin của em đi. Trả công bằng một buổi hẹn hò.

Mi Won nói xong ý của mình thì ngắt máy, chẳng cho Jihoon chút cơ hội chối từ. Tính tình cô nàng sau bao năm cũng chẳng giảm bớt hống hách.

Ánh nắng cuối ngày đã tắt lịm.

Khuôn viên bệnh viện vắng lặng, lạnh lẽo.

- Cậu biết tôi, đúng không?

Cậu con trai làn da ngăm đen nghiêng đầu nhìn Jihoon tò mò.

- Sao cậu lại thành ra thế này hả?

Màn hình điện thoại tắt ngúm, Jihoon chưa nói hết câu nước mắt đã chảy dài xuống má.

Ánh mắt Woojin có chút ngạc nhiên pha lẫn khó xử, cậu ta gãi gãi đầu, chậm chạp buông ra từng chữ:

- Cậu đừng có khóc mà, Woojin sai rồi... Woojin sai rồi...

Jihoon thấy lúc này đây bản thân còn đau lòng hơn cả lúc hay tin cậu ta đã chết.
Một người thân quen đến thế đang ở trước mặt cậu và hoàn toàn không hề biết cậu là ai.
Tiếng lá cây xào xạc dưới nền đất. Tâm tình người đang ngồi đó ngổn ngang vụn vỡ.

Thật ra Jihoon vẫn luôn có một loại cảm giác rằng Woojin còn sống. Một niềm tin mãnh liệt cháy âm ỉ trong suy nghĩ mỗi ngày.
Không phải là sự hối tiếc đến u mị, cũng không phải vì cậu là một kẻ chẳng chịu nhìn vào thực tế.
Giác quan cho cậu loại cảm nhận như vậy. Chỉ là sau này nghĩ lại về tai nạn năm ấy, thật quá sức kì lạ.

Đó là những tâm tư cậu giấu kín, cũng chưa từng nói ra cùng ai, Jihoon vẫn luôn cố tìm tung tích gia đình Woojin, những manh mối cạn dần, cạn dần. Đến lúc cậu tưởng như đã vô vọng và chấp nhận sự ra đi kia thì Woojin lại xuất hiện ngoạn mục.

✔️[PanWink] Bảo Bối, Đừng Sợ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ