27. Phai nhạt

2K 223 64
                                    

Jihoon thất thểu bước đi, đầu cậu lúc này thật sự đau nhức, đôi tai nhỏ cơ hồ vẫn còn nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rầm đâu đó.

Trong lòng vừa chán ghét sự do dự của bản thân, vừa bế tắc, mù mờ trước những hành động, lời nói của cậu con trai cao gầy nào đấy.

"Anh cảm thấy tôi vì sao rời đi không một lời? Anh cảm thấy nếu chúng ta còn bên cạnh nhau, anh sẽ đủ can đảm công khai mối quan hệ ấy không?"

Đôi chân lại như mang thêm chì. Trời đất tối mù, sương đêm dày đặc phủ lấy cơ thể nhỏ bé, chốc chốc lại vô thức run lên.

"Nhìn tôi này Jihoon... anh hãy một lần thành thật với mình đi, ba tôi đã biết chuyện của chúng ta từ lâu rồi... vậy cớ sao anh không nói với tôi? Là vì tôi không đáng tin cậy sao?"

Cả hai đã cách nhau quá xa, chẳng còn nhìn thấy người kia dù là một chấm tròn nhỏ xíu, Jihoon thở dài, làn khói thổi vào không trung thật cô quạnh.
Cậu ta biết tất cả... là nên vui hay nên buồn?

"Tôi vì sợ anh tổn thương nên đã im lặng để bảo vệ mối quan hệ này với mẹ anh... nhưng chính anh hết lần này, đến lần khác nói dối..."

Lúc nghe Guan Lin nói câu ấy, Jihoon thật sự đã chau mày.

Và cũng rất nhanh sau đó cậu liền rơi vào trạng thái mông lung, hụt hẫng.

"Anh còn nhớ mẹ anh nói rằng anh nhập học trễ một năm do bị bệnh nặng không? Việc đó thực tế là anh suy sụp tinh thần sau khi chia tay bạn trai mà... chẳng phải sao? Jihoon... Mẹ anh từ đầu đã biết anh thích nam nhân... vậy sao anh còn nói dối tôi để che đậy? Rốt cuộc lúc chúng ta còn ở cạnh nhau, anh đối với tôi chân thật được bao nhiêu lần?"

Ký ức như một giấc mộng hoang đường, càng cố chạy trốn lại càng bị vây lấy.
Năm ấy Jihoon cảm nắng cậu bạn chung lớp, cả hai lén lút qua lại với nhau, ngặt nỗi cậu bạn kia đang có bạn gái, không được bao lâu thì cô ta phát hiện, liền thuê một đám côn đồ đến làm khó Jihoon.
Cậu càng chịu đựng, cố chấp duy trì cùng người kia càng khiến số lần bị đánh mỗi lúc một nhiều. Đỉnh điểm là lần ngã từ cầu thang xuống, chấn thương nặng, buộc phải nhập viện điều trị dài ngày.

Ấy vậy mà cậu con trai Jihoon sống chết muốn bên cạnh lại không một lần tìm đến cậu, những lời hứa xưa cũ cuối cùng chỉ kết lại bằng một tiếng "xin lỗi" dở dang.
Jihoon thật muốn thanh tẩy hoàn toàn khoảng thời gian ấy khỏi não bộ.

Ông Lai đã điều tra ra sao? Hoặc là Guan Lin đã tự tìm hiểu được?

Guan Lin biết từ khi nào? Cậu ta sao có thể bình thản như vậy đến lúc im lặng biến mất?

———

- Hoon à... về rồi sao?

Giọng nói thanh ngọt quen thuộc vang bên tai, Jihoon đưa mắt tìm kiếm, khựng lại ở chiếc bàn gỗ khuất phía cửa tiệm.
Yoon Jisung vành mắt đỏ hồng, cười như không cười, vẫy vẫy tay.

✔️[PanWink] Bảo Bối, Đừng Sợ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ