Chúng ta xưa và nay [Homicidal Liu x JTK]

1.8K 108 18
                                    

Mặt trời đã sớm lặn xuống phía tây, để lại vệt hoàng hôn hửng đỏ còn lại trên trời, in hằn lêt vết mây lửng lơ phiêu bạc. Gió kéo đêm tối về, sự ma mị u ám buông rơi xuống khung cảnh giữa rừng cấm và dinh thự cổ kính ẩn dật.

Từ phía cửa sổ tầng ba dinh thự, Homicidal Liu đứng đó, dựa bên thành cửa ngắm nhìn quang cảnh khu rừng. Vậy là trời nắng cuối cùng cũng đã dập tắt, rặng cây xa xa chẳng còn mấy rõ ràng khi cứ dần dần, trời và cây hòa thành một màu mực đen lạnh lẽo. Chợt anh nhìn thấy Jeff chạy ra khỏi dinh thự, kèm theo ngay sau đó là tiếng gào thét chói tai.

Liu nhìn Jeff, ánh mắt nhớ nhung. Tay đặt nhẹ lên mặt kính, anh thì thầm, nhưng tiếng thoát ra từ cuống họng lại như chẳng tồn tại:

"Em còn nhớ những ngày tháng ấy không Jeff?"

Ngay lập tức, Liu chìm vào mớ suy nghĩ lộn xộn một thời với Jeff trong quá khứ - cay đắng, sợ hãi, và hồn nhiên.

----

Jeff chạy tức tốc ra khỏi dinh thự sau khi đập xong gần hết đĩa game của Ben. Vừa chạy ra khỏi nhà, thằng Ben, thay vì cái mặt xám xịt như người chết thì lại đỏ bừng lên vì giận dữ, gào ầm làng xóm nhà người ta lên:

"Thằng chó nào vừa đập đĩa game của bố mày? Cút ra đây thằng quễ!"

Nghe xong, Jeff phải kìm ngay lại tiếng cười của mình, thầm hi vọng thằng yêu tinh lùn không tìm thấy cậu. Tại sao ư? Tại vì cậu không muốn nếm trải thêm một trận trả thù tê tái nào của Ben nữa. Nhớ lại lần cậu sơn đến từng ngóc ngách trong phòng của thằng yêu tinh xanh nguy hiểm ấy các câu như 'thằng yêu tinh lùn nghiện game', 'yêu tinh xanh vừa yêu game vừa lùn', 'thằng lùn mặc đồ xanh gớm ghiếc',... và bị Ben bắt gặp, cậu chợt rùng mình khi nhớ lại. Chứ không phải hôm đấy nó phải vào phòng cấp cứu vì giật điện cao áp, thì giờ nó đã biết đường trốn trước khi thằng Ben Drowned bắt. Công nhận thằng ấy nguy hiểm thật sự.

Giữa màn đên buông xuống, ánh điện từ đâu mờ ảo chiếu xuống. Cậu ngước lên cái căn phòng đang sáng đèn phía tầng ba, và bất ngờ bắt gặp Liu đứng đó, nhìn cậu, tay để lên cửa sổ, ánh mắt thì chứng tỏ tâm hồn anh đang trôi dạt sang phía chân trời nào đó.

Quen thuộc thật.

Chợt Jeff lạc vào dòng chảy quá khứ của cậu; những thứ đẹp nhất của tuổi trẻ, ngây dại nhất như phơi bày hết trước mắt; tất thảy, kể cả những dòng máu kinh hoàng vấy bẩn tâm hồn cậu.


_________________


"Jeff! Em ở đâu? Anh đi tìm em đây!"

Nơi khu vườn sau sân nhà rợp nắng vàng óng rải trên thảm cỏ xanh rờn, hai chiếc bóng bé nhỏ chạy tung tăng giữa trưa hè. Chúng đang chơi trốn tìm - một trò chơi mà đứa trẻ con nào cũng thích, lúc nào cũng để lại kỷ niệm khắc sâu trong tâm trí. Lúc ấy, đứa nhỏ mới lên năm, đứa lớn lên sáu. Hai cái đầu nâu óng dưới ánh nắng gắt chóng vã mồ hôi, nhưng tiếng cười vẫn vọng lên từ sự ngây thơ nhất của con trẻ, chưa từng dứt.

Đang là lượt tìm của Liu, Jeff chạy ra sân sau nhà và chui vào bụi rậm, miệng ngây ngô cười khúc khích.

"Jeff đâu rồi ấy nhỉ?", Liu giả vờ như không biết Jeff ở đâu, "Thằng Jeff trốn giỏi quá!".

Creepypasta x Creepypasta Oneshots [BL, BG]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ