Hạ nóng qua đi, trường học của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đều đồng loạt khai giảng, đại học của anh so với cao trung của Ngô Thế Huân xa hơn một khoảng, vốn là phải ở trọ tại trường, nhưng nếu dọn đi thì phòng trọ cũ phải trả lại, Ngô Thế Huân tất nhiên là "vô gia cư", vì vậy anh thuyết phục mẹ cho ở trọ bên ngoài vì thói quen không muốn đổi.
Lưu Anh cũng không phản đối, tiền thuê nhà trọ cũng coi như hợp lí, so với ở trường có khi còn tiết kiệm hơn.
Cũng bởi cách xa trường, Lộc Hàm phải ngồi xe buýt hai chuyến, mỗi ngày mất bốn đồng tiền xe, vì vậy quyết tâm nhịn đau bỏ tám mươi đồng mua một cái xe đạp, như vậy tiết kiệm được khá nhiều tiền xe.
Đạp xe mất tới năm mươi phút mới đến lớp, thật sự mệt chết người, Ngô Thế Huân không đành lòng, cho nên mỗi ngày đều dậy rất sớm, chở Lộc Hàm đến trường trước, sau đó mới cưỡi xe quay lại trường mình, buổi tối lại canh đúng lúc Lộc Hàm tan học đến đón, cả hai ngồi xe đạp cùng nhau về.
Lộc Hàm không muốn Ngô Thế Huân phải vất vả như vậy, nhưng thể lực của Ngô Thế Huân hơn anh rất nhiều, anh miệt mài đạp cũng mất gần tiếng đồng hồ, nhưng tiểu quỷ này chỉ mất có nửa giờ, hiệu suất lao động của anh thực sự quá thấp, đành phải thỏa hiệp vậy.
Nháy mắt đã tới Tết, lần này Lộc Hàm khẳng định là phải về nhà, kì nghỉ này tới mười ngày, đồng nghĩa Ngô Thế Huân phải "cô đơn" tại nhà trọ từng đấy thời gian, anh biết tiểu quỷ này ngoại trừ rửa thức ăn cùng bát đĩa, còn đâu mù tịt nấu cơm, vốn nghĩ muốn làm nhiều nhiều bánh bao cùng sủi cảo cho nó ăn dần, nhưng trong nhà không có tủ lạnh nên không để được, anh liền đến ngân hàng rút sáu trăm đồng, mua thêm một thùng táo cùng điểm tâm, buổi tối rời đi sẽ đưa cho nó.
Hai trăm đồng cho nó tiêu vặt, còn lại bốn trăm là tiền cơm mười ngày, lại bảo nó không cần tiết kiệm, đêm giao thừa mua nhiều đồ ăn ngon một chút, muốn cái gì thì mua cái đó.
Hôm sau, Lộc Hàm ngồi tàu hỏa về nhà, Ngô Thế Huân đèo ra tận ga, chờ đến khi không còn thấy bóng dáng nữa mới lững thững đạp xe rời đi.
Về đến nhà cũng là lúc ca ca Lộc Hà vừa mới trở về, Lộc Hà giờ đang thực tập tại bệnh viện lớn, đã qua hai năm công tác tốt, năm nay hy vọng sẽ được vào làm chính thức.
Một nhà ba người quây quần bên lễ tân niên, mẫu thân muốn Lộc Hàm qua mười lăm mới đi, anh không nỡ từ chối đành phải đáp ứng, kết quả muộn năm sáu ngày mới trở về trường, lúc đi mẫu thân còn kín đáo dúi cho năm trăm đồng tiêu vặt.
Ngồi trên tàu anh một mực lo lắng cho Ngô Thế Huân, những ngày này nó có bị đói bụng không, tiền có đủ dùng, nếu sớm biết ở nhà lâu vậy thì đã đưa nó nhiều một chút.
Buổi chiều vừa đến nơi anh tức tốc trở về nhà trọ, trong phòng coi như ngăn nắp, phòng bếp không có dấu vết bị động qua, thùng gạo còn nguyên, ngay cả thùng táo anh mua trước đó cũng không xi nhê, Lộc Hàm có chút buồn bực, tiểu quỷ này tại sao lại không ăn chút nào? Người thì đi đâu mất tiêu?
Lộc Hàm buông túi đồ xuống, cởi áo ngoài, dọn dẹp lại trong phòng một lượt, vào bếp vo gạo nấu cơm, lại ra chợ mua chút đồ ăn, xào qua đơn giản vài món, thẳng đến khi trời tối đen mới thấy mặt Ngô Thế Huân.
Nó vừa mở cửa ra đã đập ngay vào mũi là mùi thơm của đồ ăn, trên mặt biểu lộ kinh hỉ, vội vàng xông vào bếp, quả nhiên thấy Lộc Hàm mặc áo lông đeo tạp dề đang chuẩn bị cơm nước.
Nó bước qua ôm lấy anh, thực làm anh hoảng sợ, lập tức đẩy nó ra nói: "Lăn lộn ở đâu vậy? Như thế nào muộn vậy mới về?"
Ngô Thế Huân chằm chằm nhìn vào đĩa trứng gà và gan xào ớt đang phát ra mùi thơm mê người kia, nuốt nước miếng cái ực, nhịn không được bốc một miếng nhét vào miệng.
Lộc Hàm nhíu mày vội vàng đem đẩy cái đĩa ra xa một chút bảo: "Nhanh đi rửa chân tay đi, lão bẩn thỉu."
Ngô Thế Huân rửa tay sạch sẽ mới đi ra, Lộc Hàm đã dọn xong mâm cơm, nó chỉ đợi có thể tót mông ngồi xuống hùm hụp ăn.
Lộc Hàm ăn được non nửa bát liền hạ đũa, tất cả còn lại đều vào bụng Ngô Thế Huân, chờ nó ăn xong mới hỏi: "Những ngày này có đủ tiền ăn cơm không? Có phải là bị đói bụng?"
Ngô Thế Huân vội vàng lắc đầu, nghĩ một chút liền móc trong túi quần ra một xấp tiền đưa cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm nghi hoặc cầm lấy, nhìn qua không phải tờ một trăm thì là năm mươi đồng, tính ra phải đến hai ngàn, anh kinh ngạc hỏi: " Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?" Năm mới chỗ bộ đội cũng về nhà thăm người thân, người ở lại rất ít, nhà bếp vì thế cũng không cần Ngô Thế Huân đến hỗ trợ, hơn nữa thời gian này cũng không phải lúc hoạt động của công trường a?
Ngô Thế Huân bỏ đũa xuống nói: "Ta kiếm được."
Lộc Hàm hỏi: "Nửa tháng mà kiếm được tận hai ngàn đồng như vậy?"
Ngô Thế Huân nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Lộc Hàm gật đầu.
Nhìn thần sắc của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm có dự cảm bất hảo, anh nghiêm mặt lại hỏi: "Rốt cuộc là làm gì kiếm tiền, nói rõ ra."
Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm dường như có chút tức giận, nó dò hỏi: "Kiếm tiền không tốt sao?" Trước kia không phải rất vui vẻ sao?
Lộc Hàm nghẹn họng thoáng cái, nhìn số tiền trên tay, nhẹ nhàng nói: "Kiếm được tiền là tốt, tiền có thể mua quần áo, thức ăn, đóng học phí, nhưng là tiền kiếm được phải do chính mình làm ra mới có thể thoải mái, nếu như vì trái lương tâm mà để được nhiều tiền sẽ chỉ làm cho người khác chán ghét, cậu nửa tháng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhất định lai lịch không rõ ràng, hảo hảo nói ra a, rốt cuộc là như thế nào có được số tiền này?"
Ngô Thế Huân suy nghĩ chốc lát đành phải nói: "Trước kia ta có làm thêm tại một khách sạn, một nhân viên phục vụ trong đó nói với ta có việc kiếm tiền, hỏi ta có đi không, ta liền đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HUNHAN/ver] BẠN TRAI TÔI LÀ QUÁI VẬT
FanficTác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ. Thể loại: Trọng sinh, niên hạ công, chủng điền văn, thanh mai trúc mã, 1×1, HE. Ngô Kình Thương x Đỗ Tu Nhiên. ___________ Hắn là quái vật. Ở trong mắt hắn, mạng người chỉ là rác rưởi, không nói đến đạo đức gì gì đó. Trước...