Chương 42: Bát thịt kho tàu nhỏ

153 8 0
                                    

Trên người Lộc Hàm vẫn còn thương tích, anh xin nghỉ dạy ở trường vài hôm, ở nhà an dưỡng hai ngày mới có thể chậm rãi xuống giường, còn có thể giúp Ngô Thế Huân làm cơm, dọn dẹp một chút trong bếp.

Lộc Hàm thích sạch sẽ, phòng bếp bình thường đều bóng loáng, nhưng hai ngày bị cấm cửa trên giường đã vô tình tạo cơ hội cho Ngô Thế Huân phá hoại bẩn thỉu vô cùng, thừa dịp cậu ra ngoài mua thức ăn, nhanh chóng lau sàn, bát đũa cũng rửa sạch qua.

Ngô Thế Huân về nhà thấy vậy tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng về sau mỗi lần dùng xong nhà bếp đều chà chà đến sạch thì thôi, không cho Lộc Hàm có cơ hội xuống giường "làm việc" nữa.

Nghỉ ngơi bốn ngày, trên người tuy còn vết sưng nhưng căn bản không còn đau nhức nữa, Ngô Thế Huân cũng không cần thái thái chặt chặt, mấy ngày nay thực sự đã làm khó cậu rồi.

Buổi tối Lộc Hàm vào bếp lấy rau chân vịt rửa sạch, sau đó đập trứng gà định nấu một nồi súp trứng gà.

Lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, Lộc Hàm vặn nhỏ lửa xong liền ra phòng khách tiếp điện thoại, hóa ra là Tiễn Viên Dương, anh gọi điện hỏi han chuyện gần đây cùng mấy chuyện nghiệp vụ ở công ty gì đó.

Ngô Thế Huân đẩy cửa bước vào, thấy Lộc Hàm ngồi trên sô pha ôm điện thoại nói chuyện vui vẻ, cậu thậm chí còn nghe được tiếng Tiễn Viễn Dương cười to trong điện thoại, lông mày Ngô Thế Huân chau lại, cậu lặng lẽ cởi áo khoác, treo lên giá.

Lộc Hàm nghe tiếng mở cửa, thấy Ngô Thế Huân đã trở về liền nói vài câu với Tiễn Viễn Dương rồi gác máy.

Lộc Hàm đứng dậy hỏi: "Đã làm lại thẻ rồi"

Ngô Thế Huân cúi đầu "Ân" một tiếng, đến ngồi bên cạnh Lộc Hàm, đôi mắt thâm sâu nhìn không thấy đáy hỏi: "Vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?"

Lộc Hàm giúp Ngô Thế Huân xắn tay áo trả lời: "A, là Tiễn ca, anh ấy nói sắp tới công ty chuẩn bị mở thêm chi nhánh nên muốn tôi đến hỗ trợ, tiền lương gấp năm lần đi dạy"

Ngô Thế Huân nghe xong ôm lấy Lộc Hàm thấp thỏm hỏi: "Anh muốn đi?"

Lộc Hàm dừng lại một lúc, nghĩ nghĩ trả lời: "Kỳ thật, đãi ngộ của anh ấy rất tốt, có thể trả tiền vay mua phòng này nhanh một chút."

Trong mắt Ngô Thế Huân hiện lên tia không vui nói: "Không cần thiết đi, muốn trả thì dùng tiền của tôi."

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân mỉm cười nói: "Tôi làm sao có thể dùng tiền của cậu được?"

Ngô Thế Huân thắc mắc: "Vì cái gì mà không thể dùng? Tôi đưa thẻ cho anh là để anh tiêu a."

Lộc Hàm nói: "Tiền của cậu đều vì làm nhiệm vụ nguy hiểm mới kiếm được, tôi không thể động, cậu giữ lấy sau này mà dùng."

Ngô Thế Huân nắm chặt tay nói: "Của họ Tiễn kia anh có thể dùng, của tôi lại không được?"

Lộc Hàm giải thích: "Tôi kia là làm công cho Tiễn ca, tiền kiếm được là do mình lao động làm ra, không có chuyện không cần mới chả cần."

Ngô Thế Huân buồn bực nói: "Tiễn ca Tiễn ca, vì cái gì anh luôn gọi hắn ta thân thiết như vậy, còn luôn gọi tôi tiểu quỷ này nọ!"

Lộc Hàm sửng sốt nói: "Tiễn ca lớn tuổi hơn tôi, theo lễ phép thì tôi phải gọi là Tiễn ca, anh ấy với cậu không giống nhau a, cậu nhỏ hơn tôi, lại lớn lên cùng tôi từ nhỏ, không gọi cậu là tiểu quỷ thì gọi là gì?"

Ngô Thế Huân không phản bác được, cúi đầu hung hăng gặm môi Lộc Hàm, một lúc sau thỏa mãn mới buông ra nói: "Cái gì mà anh nhìn tôi lớn lên? Tôi chỉ nhỏ hơn anh có ba tuổi thôi."

Lộc Hàm bị cậu hôn không thở nổi, thở hổn hển đứt quãng nói: "Nhỏ hơn ba tuổi cũng là nhỏ, cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

Ngô Thế Huân áp người Lộc Hàm lên sô pha, nhìn chằm chằm vào anh nói: "Anh đừng tiếp điện thoại của cái tên họ Tiễn kia nữa, cũng không cần gặp mặt hắn."

Lộc Hàm đẩy Ngô Thế Huân ra nhíu mày: "Cái này không tính."

Ngô Thế Huân giữ chặt lại Lộc Hàm lớn tiếng nói: "Anh như vậy là yêu mến hắn? Tiền của hắn anh có thể tiêu, tiền của tôi thì không được, anh nói chuyện điện thoại với hắn thì tươi cười, còn tôi thì tiểu quỷ đầu tiểu quỷ đầu, anh thực sự không để tôi vào mắt?"

Lộc Hàm nghe xong có chút ngoài ý muốn nói: "Tiễn ca chỉ là quan tâm anh trai của tôi thôi, mà cậu khác anh ấy, tôi và cậu là bạn bè, không giống quan hệ với anh ấy, không thể so sánh với nhau được."

Thân thể Ngô Thế Huân nháy mắt cứng đờ, cậu nhìn Lộc Hàm không xác định hỏi lại: "Bạn bè? Trong lòng anh chi coi chúng ta là bạn bè? Anh thực sự nghĩ vậy?"

Lộc Hàm thấy con mắt tức giận của Ngô Thế Huân, trốn tránh mà nói: "Dù là bạn bè, chuyện tiền bạc cũng phải rạch ròi."

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm nửa ngày, đột nhiên đứng phắt dậy, không nói hai lời ôm lấy Lộc Hàm, phăm phăm tiến vào phòng ngủ.

Lộc Hàm kinh hoàng: "Cậu làm gì?"

Ngô Thế Huân lạnh mặt cúi đầu nhìn Lộc Hàm nói: "Tôi không muốn làm bạn bè với anh."

Lộc Hàm ngơ ngẩn.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đặt Lộc Hàm lên giường, yêu thương nhìn anh mà thủ thỉ: "Tôi muốn cùng anh kết hôn."

Những lời này như búa tạ giáng vào trong lòng Lộc Hàm, anh khiếp sợ không kịp phản ứng.

Tay Ngô Thế Huân vừa mân mê cởi quần áo anh miệng vừa thấp giọng nói: "Nếu chúng ta kết hôn, có thể ngủ cùng một chỗ, anh cũng có thể quang minh chính đại dùng tiên của tôi, cũng có thể một mực quan tâm tôi."

Trong lòng Lộc Hàm "bang" một cái, khẩn cấp nắm lấy cổ tay Ngô Thế Huân nói: "Cậu, cậu có biết mình đang nói gì không? Tôi là đàn ông, tôi..."

"Tôi thích anh, mặc kệ anh có là đàn ông hay không." Ngô Thế Huân trực tiếp ngắt lời.

Lộc Hàm dời ánh mắt nói: "Có lẽ cậu chỉ là nhất thời cảm thấy như vậy."

"Không có." Ngô Thế Huân lắc đầu, đầu ngón tay chăm chú luồn vào bàn tay Lộc Hàm, cậu cúi thấp đầu nói: "Không phải cảm xúc nhất thời, còn nhớ hồi trung học anh lần đầu làm cho tôi không?"

Lộc Hàm mơ hồ nhớ lại, đó là mùa hè, giữa lúc giảng bài cho tiểu quỷ này thì nó đột nhiên cương lên, anh dạy tiểu quỷ làm thể nào dùng tay mình "làm", giờ ngẫm lại không còn gì để nói, tại sao khi đó mình có thể làm ra sự tình như vậy cơ chứ.

Thấy sắc mặt Lộc Hàm bỗng nhiên đỏ ửng lên, Ngô Thế Huân vuốt ve khuôn mặt anh nói: "Cũng bắt đầu từ đó, mỗi lần nhìn anh tắm, tôi đều nghĩ muốn áp anh, muốn anh..."

Lộc Hàm bối rối, ngắt lời cậu nói: "Cái kia, trong bếp còn nồi súp hình như được rồi, tôi vào nhìn xem." Nói xong liền muốn đứng dậy, Ngô Thế Huân vươn tay đè anh lại, chăm chú nhìn anh, chậm rãi tiến gần đến môi anh, Lộc Hàm cứ thế ngây ngốc nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt tràn đầy dục vọng của cậu triệt để đâm vào toàn thân anh đến phát đau.

Người nam nhân này, từ kiếp trước cho đến bây giờ, ngoại trừ đồ ăn chưa từng đòi hỏi bất kì thứ gì khác, vô luận Lộc Hàm làm cho cậu cái gì, nấu đồ ăn, mua quần áo nào, cậu chưa từng có yêu cầu.

Chính là không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mở miệng đòi hỏi, lại là chính mình.

Lộc Hàm đưa tay chặn lại Ngô Thế Huân nhưng không nói lời nào, hiểu rõ tính tình tiểu quỷ này, cậu ấy thẳng tính, chưa bao giờ nói chuyện vòng vo cả, cũng chưa bao giờ nói dối.

Ngô Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm, không ngừng hôn cổ anh, thấp giọng thì thầm bên tai: "Tu Nhiên, cho tôi, xin anh..."

Lộc Hàm nằm ngửa trên giường, nhìn ánh mắt bất an cùng lời khẩn cầu của Ngô Thế Huân, lòng anh xao động khẽ vuốt ve bên mặt Ngô Thế Huân, một lúc lâu sau mới do dự nhẹ gật đầu.

Ngô Thế Huân tất nhiên mừng rỡ phát điên, cậu có thể dùng sức mạnh mà ép buộc Lộc Hàm, thế nhưng trên thế gian này cậu có thể ra tay với bất cứ ai, chỉ trừ duy nhất người này, cậu không cách nào tổn thương anh, càng chưa bao giờ muốn nhìn thấy nước mắt anh, cho nên cậu âm thầm nhẫn nại, chờ cho đến khi người nam nhân này gật đầu với mình thì thôi.

Hạ thấp trọng tâm ôm chặt lấy Lộc Hàm, cậu ra sức mà hôn, bao nhiêu cuồng nhiệt trong lòng lúc này dường như bung ra với duy nhất một ý nghĩ – yêu thương.

Quần áo của hai người cũng từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất.

Trong phòng vang lên tiếng thở dốc của Ngô Thế Huân, xen lẫn là tiếng rên rĩỉ ẩn nhẫn của Lộc Hàm


"Đừng, tiểu quỷ, đứng chạm vào chỗ ấy." Lộc Hàm kinh hoàng nói.

"Ân, bây giờ." Đầu ngón tay Ngô Thế Huân thăm dò hỏi.

"Ừ, được rồi....đừng sâu hơn nữa..., tôi không chịu được...." Lộc Hàm ngửa đầu ra sau, mặt đỏ bừng nỉ non.

"Đau không? Thực xin lỗi..." Ngô Thế Huân nghe được tiếng nức nở thống khổ của Lộc Hàm, đau lòng mà đứng dậy.

"Không có, không có, tôi chịu được, làm được, đừng ngừng lại...." Lộc Hàm run run kéo lấy cánh tay Ngô Thế Huân

Làm một lần xong, toàn thân Lộc Hàm đầy mồ hôi, anh trở mình muốn đứng dậy đi tắm, nhưng hai chân mềm nhũn, Ngô Thế Huân khỏa thân ôm lấy anh bế vào phòng tắm.

Lộc Hàm dựa vào thành bồn, Ngô Thế Huân ở sau lưng giúp anh lau thân thể.

"Chỗ này....không cần, tự tôi có thể ...." Mặt Lộc Hàm không thể đỏ thêm nữa, quay đầu bắt lấy bàn tay Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân mặc kệ, vẫn giúp anh tẩy rửa chất lỏng kia trong người ra. Có lẽ vừa mới làm xong, làn da anh nhiễm một sắc hồng quả thực rất mê người, hấp dẫn vô cùng, Ngô Thế Huân nhịn không được mà cương lên lần nữa.

Hai cơ thể dính sát nhau, đối với biến hóa kia của tiểu quỷ, Lộc Hàm hoảng sợ quay đầu nói: "Tiểu quỷ, cậu...."

Ngô Thế Huân ôm chặt lấy thắt lưng anh, lại sợ anh bị trượt chân, vùi đầu vào vai anh, áy náy xin lỗi: "Tôi thực sự không nhịn được."

.

Cơ thể Lộc Hàm lúc này dập dềnh theo bọt nước trong bồn, đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy thành bồn, không nhịn được mà phát ra những âm thanh nhỏ vụn.

"Vật" kia của tiểu quỷ thực sự là quá lớn, hơn nữa còn cứng đến không tưởng được, cậu mới động vài cái đã khiến xương sống thắt lưng anh nhũn ra, hơn nữa chỉ hơi dùng lực, tưởng như chính mình bị cậu ấy xuyên thủng, cảm giác đó ập đến lại không hiểu sao mà thực kích thích.

Hai đùi anh run rẩy vô lực, toàn thân đều dựa hoàn toàn vào Ngô Thế Huân đằng sau.

"Tiểu quỷ, đừng sâu như vậy...đau quá..." Lộc Hàm hổn hển nói.

"Ân." Ngô Thế Huân cố nén dục vọng, không đưa vào sâu nữa mà đẩy nhanh tốc độ.

"A ....đừng...nhanh như vậy, xin.., xin cậu..." Lộc Hàm tựa hồ đau muốn khóc.

"Ân." Động tác của Ngô Thế Huân chậm lại, cậu cẩn thẩn mà đưa đẩy, lúc sau thấy Lộc Hàm không còn khó chịu nữa, lại bắt đầu luật động nhanh hơn.

Một lát sau, Ngô Thế Huân cảm thấy có gì không đúng, chậm rãi cúi xuống nhìn, Lộc Hàm căng thẳng cắn chặt môi, nước mắt từng giọt thi nhau chảy xuống hòa vào nước trong bồn.

Ngô Thế Huân sửng sốt, trong lòng đau gần chết, cậu không biết hành động như vậy của mình lại khiến người này đau đến như vậy, đau đến mức phải rơi nước mắt như thế này, lại cố gắng chịu đựng vì dục vọng của mình, cậu lập tức ngừng lại, cẩn thận ôm anh vào lòng, thương yêu hôn lấy gò má anh, trong miệng không ngừng thì thào: "Tiểu Lộc, thực xin lỗi,thực xin lỗi..."

[HUNHAN/ver] BẠN TRAI TÔI LÀ QUÁI VẬTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ