Chap 3 Xa Cách

1.9K 141 8
                                    







"Chị Châu Hiền, chị đợi em với, em theo không kịp !"


"Sóc Chuột, em chạy chậm như vậy, còn đòi làm vệ sĩ của tôi, thật sự, giờ mà có chiến tranh, chắc chắn sẽ bị em liên lụy cho đến chết!" Bùi Châu Hiền không khách khí nói.

"Chị Châu Hiền, chị ghét em à?" Tôn Thừa Hoan rưng rưng lệ, cắn môi, cẩn thận hỏi.

Cô bé năm tuổi này chỉ dùng hai chữ là có thể hình dung — sóc chuột!


Đúng vậy, mặt  cô tròn, mắt tròn, khi ăn cặp má phì ra ....!


Cho nên Bùi Châu Hiền đặt cho cô cái danh  hiệu, sóc chuột.


Bùi Châu Hiền thấy cô đã lắm mây lắm rồi, lập tức sẽ mưa, giờ mà làm cô khóc, bà nội sẽ lại nói nàng bắt nạt cháu dâu của bà, sẽ lấy thước đánh nàng mất.


Cái gì chứ, trước kia nàng ngốc đến thế sao, tự dưng ngốc nghếch đi nói sẽ lấy cô ngốc này làm vợ, chẳng lẽ thật sự phải sống với con sóc chuột này à!


Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ, tức thì tức, Bùi Châu Hiền vẫn rất thức thời, không thể làm cô khóc, thì hò hét cô là được rồi.


"Được rồi, được rồi, chị không có ghét em mà, đừng khóc đừng khóc mà." Giọng nói cứng rắn dỗ dành cô, bàn tay không nhẹ không nặng vuốt ve trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, Tôn Thừa Hoan có chút đau, nhưng biết chị Châu Hiền không có ghét mình, cô vẫn rất ư vui vẻ, nhếch môi, nở nụ cười.

======


"Chị Châu Hiền, nữ sinh kia là ai vậy?" Tôn Thừa Hoan phụng phịu hỏi Bùi Châu Hiền.


"Người nào?" Bùi Châu Hiền đáp không chút để ý, nằm ở trên giường giở trang tạp chí thể thao. Bây giờ Tôn Thừa Hoan thật sự rất phiền phức, tiết trời hè vốn đã nắng nóng, cô lại cứ ở phòng nàng không chịu đi, hại nàng muốn cởi sạch quần áo ngủ cũng không được.


Nghỉ hè sao cô lại không đi tìm Phác Tố Nghiên cùng Lý Tố Luật đi chơi chứ! Ba người đó không phải như hình với bóng sao.


Cái gì cơ? Phác Tố Nghiên bị Lý Trí Hiền mang đi, Lý Tố Luật đi tìm An Ân Chân, chả trách Tôn Thừa Hoan lại tìm đến mình a.

"Chính là cái cô mà chị dắt tay trong rừng ý!" Tôn Thừa Hoan cẩn thận hỏi.


"À, bạn gái."


"Bạn gái?"


"Đúng vậy."


"Bạn gái là gì ạ?"


"Em chưa hiểu đâu, về sau chị sẽ nói cho em."


Tôn Thừa Hoan mười tuổi còn không biết khái niệm về người yêu, nhưng đã hiểu được Bùi Châu Hiền có để ý tới nữ sinh kia.


"A,Bùi, dùng sức, dùng sức ......"


"Đã đủ chưa? Hả? Đã đủ chưa?"


"Chưa đủ, chưa đủ, còn muốn, còn muốn a a!"


Tôn Thừa Hoan che lỗ tai, lại là tiếng truyền từ phòng ra.


[CoverFiction][edit] Lấy chị rồi đợi chị  yêu em (Wenrene)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ