Phiên Ngoại 1:Ngôi sao vĩnh viễn không rơi xuống trần

962 55 0
                                    






"Kì Kì, ngạc nhiên không!"

Tôn Thừa Hoan vừa nhìn thấy Khương Sáp Kì nháy mắt bày ra khuôn mặt tươi cười, Khương Sáp Kì thấy hành động của cô như vậy lại còn giương nanh múa vuốt chào hỏi với mình rất sợ cô sẽ nhảy dậy.

"Tớ còn đang khó hiểu thông báo gì mà gấp vậy, xuống máy bay mà không cần hoá trang cũng không phải thay quần áo, hóa ra là gặp cậu. Không phải nói trước là ngày kia cậu mới có thời gian lấy quà à, sao tính cậu nóng vội vậy!"

Gật đầu với Bùi Châu Hiền vẻ mặt đang lo lắng phía sau Tôn Thừa Hoan, trên mặt nàng xa cách không dễ dàng xem nhẹ.

"Sao có thể không gấp, là quà cưới của Hổ Ca và thiên sứ đấy, nếu tặng muộn, tớ sẽ buồn chết! Nếu không phải Bùi Châu Hiền nói nhiều, sợ có nguy hiểm, nài ép lôi kéo không cho, vốn tớ định tới tận sân bay đón cơ!"

Khương Sáp Kì nhìn cái bụng tròn vo của cô, cảm thấy Bùi Châu Hiền làm việc này là vì sợ cô bị đám người kín bao phủ khi vừa rồi nàng xuất hiện ở sân bay.

Nhưng mà, Bùi Châu Hiền có phải quá nuông chiều cô rồi không, vì để bọn họ gặp mặt mà phải tốn khoản chi phí lớn thông báo cho nàng?

Nàng nào biết đâu rằng, Tôn Thừa Hoan ngay từ đầu đã la hét muốn tới sân bay, Bùi Châu Hiền vừa vội lại vừa hoảng còn phải gọi bộ đội đặc chủng điều đến sân bay giới nghiêm!

Nhưng mà, cứ tưởng tượng đến Tôn Thừa Hoan bắt nàng mang thứ "Lễ vật" kia, Khương Sáp Kì lại cảm thấy một trận rét lạnh, sợ là chỉ có cô, mới có thể nghĩ thứ quà như vậy tặng cho nhà người ta.

"Bùi Châu Hiền nói rất đúng, lắm người quá, sợ là cậu đi ra ngoài ảnh bà bầu như cái thùng phi cũng bị chụp à! Nhưng mà, đám cưới người ta lại tặng đồ kiểu này, cậu không sợ Cường Bạch Hổ tức giận bay về tính sổ với cậu sao."

"Không ạ, bọn họ sẽ rất thích. Nhưng mà, cậu vừa mới nói cái thùng phi nào thế?"

"Cậu có nói sao? Thế nhất định là cậu nói sai, nói sai!"

Khi cô tức giận, ngũ quan nhăn vào một chỗ, tuyệt không đáng sợ, dáng vẻ còn có chút đáng yêu.

Cô mang thai đã lâu, bốn hay năm tháng? Sao không thay đổi chút nào, vẫn là tiểu cô nương làm xao động lòng người -Tôn Thừa Hoan, nàng thật sự không thể tin, cô thế mà đã là người mẹ hai con!

" Thấy cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ tớ giao cho, tha cho cậu lần này. Đồ đâu, mau lấy ra cho em kiểm tra!"

Thiên Ân gần đây thích một bạn gái nhỏ ở nhà trẻ mới hơn hai tuổi, ngày nào Thiên Ân cũng chìm đắm với cô bạn một chõ, học tập giọng nói ngọng nghịu của bé, Tôn Thừa Hoan từng hùng tâm tráng chí muốn sửa giọng nói của nó, không nghĩ tới chính mình lại bị lây bệnh.

Khương Sáp Kì lấy trong túi ra cái đĩa có bìa đẹp đẽ, còn thật sự nhẹ nhàng đưa cô.

"Lần sau đừng mua cho tớ thứ này, trợ lý tớ nhìn thấy cũng bị dọa tái mặt rồi!"

"Trợ lý cậu năng lực như vậy cũng hơi kém nhỉ, có chút chuyện nhỏ vậy mà đã bị dọa!"

Tôn Thừa Hoan nhận đồ, cười xinh đẹp tới ngọt ngào, còn không quên quở trách trợ lý của Khương Sáp Kì.

[CoverFiction][edit] Lấy chị rồi đợi chị  yêu em (Wenrene)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ