Chap 57 Tạm Biệt

1.1K 65 0
                                    

           

Kim Thái Nghiên khóa chiếc vali da vào, nhìn lại căn phòng trống.

Nàng đã vô số lần từng ảo tưởng, cuộc sống nàng cùng Tôn Thừa Hoan ở đây. Giờ thì ảo tưởng đã bị sự thật đập vụn nàng cũng không nên tự lừa mình nữa.

Chỉ là, nàng có thể tự điều khiển nhiều thứ, thậm chí có thể ngừng thở, nhưng lại không thể ngừng một mình yêu cô.

Nàng yêu cô, yêu hết sức, yêu đến liều mạng, yêu đến u mê không có phương hướng cũng đánh mất cả mình.

Chỉ là, nàng thật không ngờ, tình yêu cũng có thể quay lại để tìm.

Bùi Châu Hiền dọc theo con đường mà Tôn Thừa Hoan yêu cô ta, từng bước một đi trở về, từng chút một lại gần Tôn Thừa Hoan hơn, cuối cùng cũng thành công tìm Tôn Thừa Hoan đã đi lạc bấy lâu.

Mà nàng, ngay từ đầu khi tiếp cận Tôn Thừa Hoan, nghe thấy tiếng cô khóc, trong thời khắc cuối cùng vì do dự, tư lự trên ngã rẽ thông với con đường của cô đã để Bùi Châu Hiền công bằng cạnh tranh cơ hội.

Nàng không có gì để oán giận, tình yêu của nàng thật sự không thuần túy như của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền như vậy, xứng đôi với Tôn Thừa Hoan, có lẽ phải nói chỉ có Bùi Châu Hiền mới xứng đôi Tôn Thừa Hoan.

Mà nàng, nếu ở ngay từ đầu đã không nhất định phải đi tới cùng thì giờ cũng không hẳn phải nói là đánh mất.

Đã không còn lý do ở lại, đây là lúc nàng nên rời đi.

Nhưng trước khi nàng đi, nàng rất muốn được trông thấy Tôn Thừa Hoan.

====

Tiếng điện thoại quấy rầy khoảnh khắc ôm nhau ngọt ngào của hai người, Bùi Châu Hiền không muốn nghe, Tôn Thừa Hoan cũng không muốn nghe, nhưng người gọi điện lại như kiên nhẫn đến chết.

Bất đắc dĩ, Tôn Thừa Hoan phải buông Bùi Châu Hiền đứng dậy.

"Để chị."

Đặt cô ngồi trên sô pha, Bùi Châu Hiền muốn đứng dậy nhận điện.

"Đây là nhà của em!"

Tôn Thừa Hoan vuốt ve tay nàng đang làm loạn, thấy cô còn không nguyện ý để người khác biết nàng ở đây, Bùi Châu Hiền ủy khuất mếu máo, ngồi xuống một bên.

"Alo?"

"Là tôi."

Nghe thấy giọng Kim Thái Nghiên, Tôn Thừa Hoan không tự giác quay mặt ngắm Bùi Châu Hiền một cái, động tác nhỏ này khiến Bùi Châu Hiền đoán được người gọi điện là ai.

Lấy điện thoại trong tay Tôn Thừa Hoan, giọng nàng to rõ ràng.

"Kim tiên sinh, tôi nghĩ, tôi đã nói rất rõ ràng ."

"Xin lỗi, tôi còn có chuyện, muốn nói với Tôn Thừa Hoan."

Nghe thấy giọng Bùi Châu Hiền, Kim Thái Nghiên cũng kinh ngạc, nhưng không thể khống chế, tim trong nháy mắt co thắt, đau đớn.

Bùi Châu Hiền không muốn đem điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, nàng rất sợ nàng vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội mà lại bị Kim Thái Nghiên nói mấy câu sẽ đoạt được! Nhưng Tôn Thừa Hoan đưa tay quơ rước mặt nàng, làm nàng không có biện pháp cự tuyệt.

[CoverFiction][edit] Lấy chị rồi đợi chị  yêu em (Wenrene)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ