[LỤC]. Tình lặng.

571 29 12
                                    

]CHÚ Ý:
- Cùng thời điểm, song theo lời của Lam thố. ^^

------------------------------------------------------

Từ xa, ta khẽ lấp sau cánh cửa gỗ, thầm lặng ngắm nhìn người,
Người quả thực anh tuấn vô cùng,
Dung mạo thanh nhã,
Lan man như ngọc,
Ngũ quan tinh tế,
Mái tóc đỏ rực như hỏa tơ,
Tiệt nhiên,
Chỉ có thể xứng với hai từ,
"Hoàn mĩ"
Ta mơ màng,
Hình ảnh vị thiếu hiệp bạch y,
Mái tóc rực cháy tựa hỏa tơ,
Lại hiện lên,
Dù đêm nào,
Canh nào,
Khắc nào,
Ta cũng thấy chàng...
Song,
Gắng mấy,
Ta cũng không thể thấy rõ gương mặt chàng,
Nhưng ta biết,
Dung mạo chàng ắt vô vàn diễm lệ...
------------
Ta quay về thực tại,
Tiếp tục chiêm ngưỡng người,
Người,
Quả thực,
Rất giống chàng...
Ta nhìn người,
Liệu người có phải là chàng?
Hay,
Chỉ do ta quá hoang tưởng mà nghĩ quẩn?
Người thật quen thuộc với ta,
Song,
Cũng thật xa lạ...
Lần đầu ta gặp người,
Có lẽ,
Là lần đầu,
Theo kí ức trắng xóa của ta,
Hôm ấy,
Là một ngày mưa,
Thật buồn,
Ta không nhớ bản thân mình là ai,
Tại sao lại ở đây?
Rồi,
Người bị sóng đánh bật,
Ngã xuống trước mặt ta,
Sao,
Lúc ấy,
Lòng ta lại quặn đau?
Cảm giác thoáng qua ấy,
Quả thực,
Rất khó tả...
Dường như ta đã đánh mất thứ gì đó,
Đã lãng quên một ai đó,
Đối với ta mà nói,
Không hiểu sao,
Người ấy lại vô cùng quan trọng...
Người ngã xuống,
Tay vẫn tiệt nhiên ôm lấy hai nhi tử kia,
Không buông,
Người thân bạch y,
Hông mang hai thanh bảo kiếm,
Rất quen.
Người từ từ ngước lên,
Ta thoáng rùng mình,
" Lam thố,
Có đúng là muội không?
Là muội thật ư?"
Chàng vội vàng đặt hai nhi tử xuống,
Chạy đến bên ta,
Mỉm cười,
Ta,
Dường như đã bao lần nhìn thấy nụ cười ấy...
Tâm trí ta rối bời,
Bấn loạn,
"Lam thố,
Tôi...
Ngươi là ai?"
Người giật mình,
Ngây người,
"Lam thố,
Muội.... không nhớ huynh ư?
Huynh là Hồng miêu mà."
"Hồng miêu?"
Quen thuộc quá...
Nhưng,...
Ta không biết,
Ta bấu chặt vào lão bà,
"Hồng,... Hồng miêu?
Tôi.... tôi không biết!"
Người sững sỡ,
Liên tục chất vấn ta,

Ta,
Ta thực không biết!
Người áp đặt mọi thứ lên ta,
Ta tránh né người.
Không phải vì ta ghét người,
Mà vì,
Ta không muốn thấy người buồn,
Thất vọng,
Vì ta...
Giá mà,
Ta có thể nhớ ra...
Dù nhỏ nhặt.
Ta là ai?
Người là ai?
Tại sao,
Ta không nhớ gì hết?
Bao lần ta thắc mắc,
Rằng tại sao,
Khi thấy người cười, lòng ta tiệt nhiên thấy vui?
Khi nhìn người buồn, ta lại đau đớn khôn cùng?
Rốt cục,
Người và ta,
Là gì?
Huynh muội?
Bằng hữu?
Thân nhân?
Sao người lại tốt với ta đến vậy?
Ở bên người,
Quả thực,
Ấm áp vô cùng.
Nhưng,
Ta lại tránh mặt người,
Người khiến ta nhớ tới chàng,
Vị thiếu hiệp bạch y ấy,
Ta biết,
Chàng rất quan trọng,
Song,
Chút kí ức về chàng,
Ta cũng không có.
Tại sao chàng lại quan trọng với ta đến vậy?
Chàng và người,
Tiệt nhiên rất giống.
Liệu có phải là một?
Ôi.....
Ta lại quá hão huyền rồi...
Sao người lại có thể là chàng?
Ta tự dối lừa bản thân,
Hai chữ,

"Ngẫu nhiên"
Song,
Ta đâu biết rằng,
Đó,
Là sai lầm lớn nhất của ta...
------------------
Ta bị bán,
Thành nô lệ,
Mua vui cho thiên hạ.
Rồi,
Người cứu ta,
Thoát khỏi chốn địa đàn đó,
Ta mang ơn người,
Bởi lẽ đó,
Ta không muốn thấy người buồn,
Ta tránh né người,
Một quyết định ngu ngốc...
Càng né tránh,
Người càng cố bên ta,
Quan tâm ta,
"Người tốt đến vậy,
Hoàn mĩ đến vậy,
Ta làm sao có thể xứng với người?"
Người đối với ta,
Ta thực không biết,
Nó,
Thứ chân tình ấy,
Tiệt nhiên khó tả.
Ta muốn người vui,
Muốn người cười,
Muốn người hạnh phúc,
Song,
Với dòng kí ức trống rỗng,
Sao ta có thể dám bên người?
Bản thân ta,
Sao sánh được với người?
Ta chỉ còn biết tránh né người,
Rồi,
Người cũng sẽ tìm được ái nhân thôi...
Rồi,
Người sẽ được hạnh phúc,
Ta sẽ chúc phúc cho người...
Ta,
Sẽ âm thầm ngắm nhìn người cười,
Bởi một lý do đặc biệt,
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
Nụ cười của người,
Là hạnh phúc,
Lớn nhất đời ta....

-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'
LỜI TÁC GIẢ:
Haizzzx.....
Cả hai người họ,
Đều muốn người kia hạnh phúc,
Đều ngỡ chân tình mình dành cho người kia chỉ là đơn phương,
Đều nghĩ người kia đã yêu ai khác,
Nên đều không thổ lộ ra...
Thật là,....
Lam tỉ ơi....
Hồng ca ơi....
Sao hai người lại ngốc thế????
Chàng thì ngỡ nàng mặc mình, dành tình cảm của nàng cho Hàn thiên...
Nàng thì tưởng chàng chỉ coi nàng là muội muội, vì muốn chàng vui mà tránh né chàng, không muốn chàng thất vọng...
Cả hai đều yêu đối phương,
Song lại ngỡ tình mình chỉ là đơn phương,
Người kia đã có ái nhân rồi...
Nên cứ im lặng,
Không thổ lộ,
Tự dối lòng mình...
Haizzzz... Hai anh chị cứ thế này thì còn lâu mới vui đc!
Làm ơn thông minh giùm tí đi!
FA như tại hạ đứng nhìn mà đau lòng lắm!
(Mặc dù ta chính là đạo diễn)
Hehe....
.
.
.
.
.
.
.
............ 😌😌😌

 😌😌😌

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Hihi... dựa trên p1 tập 64 đoạn cuối. *Nè nè... các người nghĩ cho FA như tui đi. Nhìn mà thấy tủi thân ghê....*
Haha... Đùa chút thôi.

 Đùa chút thôi

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


Tập 5 p1..... Lần gặp gỡ đầu tiên giữa chàng và nàng...

Cũng tập 64 p1

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Cũng tập 64 p1....
A! Hình như tấm này mik đăng rùi!
Mà thôi kệ! 😆😆😆
                            

[TKAH_FANFICTION] Tình Kí.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ