Jimin chỉ vừa mới chuyển đến căn nhà này vào tuần trước. Mọi thứ vẫn thật lạ lẫm với anh dù rằng SeokJin đã nhờ TaeHyung, bạn trai của anh ấy thiết kế mọi thứ thật phù hợp và hoàn hảo để một người mù sống một mình như Jimin sẽ không tự làm đau bản thân mình.Phải, Jimin là người khiếm thị. Đôi mắt của anh từ năm trước đã dần mờ hẳn đi vì bệnh. Anh đã phải trải qua gần một năm đau đớn đến điếng người vì bị bóng tối bủa vậy đột ngột. Giờ đây Jimin đã quen với việc đấy, thậm chí còn có lúc thấy dễ chịu. Anh sẽ không phải nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mỗi lần nhìn thấy anh mà nức nở hay biểu cảm bất lực của cha.
Jimin đã quyết định ở riêng mặc kệ sự chống đối của gia đình. Anh đã dùng số tiền mình có được từ việc viết sách để mua một căn nhà nhỏ vừa đủ sống ở Iltaewon. Theo như SeokJin nói, nơi đây an ninh khá tốt và hàng xóm thân thiện, hơn nữa nội thất đều được tối ưu, đơn giản hoá để Jimin có thể dễ dàng sử dụng.
_Anh đã sắp xếp đồ vào tủ cho em rồi Jimin.
_Em cảm ơn.
Jimin cười híp mắt, mò mẫm nắm lấy bàn tay SeokJin:
_Cảm ơn anh rất nhiều.
_Khách sáo cái gì chứ. Này nhé, nghe anh dặn này. Anh và TaeHyung sẽ thay phiên đến thăm em được chứ?
_Làm phiền hai người rồi.
_Ổn cả mà.
Jimin đến tận cửa, tiễn SeokJin và TaeHyung về vì hai người còn có công việc, mình thì bắt đầu làm quen với căn nhà mới.
Anh cầm lấy cây gậy, hươ hươ vào không khí, động vào từng đồ vật trong nhà. Mới bước vào sẽ là sofa cùng bàn gỗ đã được bọc nhựa lại các cạnh bàn, đối diện là tivi cùng remote cảm ứng. Jimin thở dài, TV to như này hẳn là đắt tiền lắm, Jimin đã bảo SeokJin không cần phải mua cho mình nhưng SeokJin cứ khăng khăng rằng đây là quà tân gia, kết cục là một người mù như anh đột nhiên lại có hẳn một chiếc TV to tướng như này trong phòng khách. Jimin chậc lưỡi một cái, tiếp tục bước về phía trước, chân đụng phải tấm kính, đây hẳn là sân sau, Jimin đưa tay mở cửa, hít một hơi, hưởng thụ mùi hương của hoa cỏ, có vẻ những chậu hoa ở ban công phòng cũ của anh đều đã được đưa về đây, mùi hương khi ngước lên càng đậm hơn, TaeHyung có lẽ đã treo chúng lên.
Jimin xoay người, hướng về phía sau sofa, mò mẫm vào phòng bếp. Phía bên phải phòng bếp sẽ là cửa vào phòng ngủ. Căn nhà không tầng này khá thích hợp để ở một mình. Jimin quờ quạng sờ lên giường, cảm thấy thiếu gối ôm. Có lẽ lúc vận chuyển đã lạc mất. Xem ra anh phải tự đi mua cái mới, coi như là làm quen đường xá nơi đây luôn.
Jimin đưa tay mò mẫm tủ áo rồi mở ra, sờ vào từng chất liệu và độ dài, chọn một chiếc áo măng tô màu kem khoác vào người sau đấy bước ra ngoài. Thềm cửa nghe bảo có bậc tam cấp nhưng TaeHyung đã cho người đắp xi măng để Jimin có thể dễ di chuyển hơn. Thật mừng vì SeokJin có một người bạn trai chu đáo giỏi giang như vậy, mọi thứ trong nhà hầu như không hề gây trở ngại cho anh.
Jimin nghe tiếng trẻ em cười đùa, trong lòng cảm thấy có chút khoan khoái, đưa cây gậy lộc cộc khắp nơi, cố làm quen với đường ở đây trước. Chỗ ở này khá thuận tiện vì gần bệnh viện, trường học cũng như siêu thị, chỉ cần đi ra đầu đường , quẹo trái tầm 200m sẽ có một siêu thị, lại cùng hướng đi của Jimin. Anh mon men theo lề đường, đi mãi cho đến khi ngửi thấy được mùi máy lạnh mang theo hương thơm của hoa quả cùng mùi kim chi nồng mới rẽ vào. Tầng trệt là khu bán thực phẩm thì phải và Jimin không biết rằng tầng mấy sẽ bán đồ dùng trong phòng ngủ. Anh không lường trước được việc này, cứ đứng bần thần bối rối một lúc lâu ngay trước cửa:
BẠN ĐANG ĐỌC
• kookmin • euphoria
Fanfiction"Hãy để em trở thành đôi mắt của anh Jiminie." Beta: Turquoise_1310 ❤️ 28082018 - 10082021