jungkookie is jiminie's "home"

6.4K 730 4
                                    


Jungkook chạy trối chết từ bến xe buýt về nhà sau khi tiết học đã kết thúc. Trên tay xách khệ nệ đồ ăn mình mua được từ siêu thị để làm bữa tối cho Jimin. Cậu khẽ mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt thiên thần của Jimin, người đang kiên nhẫn chờ cậu mỗi ngày.

Jungkook dừng trước cửa nhà anh, lục đục đút tay vào túi để kiếm chìa khoá nhà. Gió thổi và cánh cửa màu trắng cứ thế đung đưa. Cậu cau mày, Jimin không khoá cửa? Không lí nào, anh luôn cẩn thận trong việc cửa nẻo.

Jungkook đưa tay đẩy cửa vào bên trong, thất kinh nhìn những chậu bạc hà vỡ nát, trên lớp đất nâu, dấu giày to tướng in thô bạo trên đấy. Jungkook như muốn phát điên, thả rơi hai bịch đồ xuống đất, cậu vội đi từng ngõ ngách của căn nhà chỉ để kiếm anh:

_Jimin à! Jimin!

Không có tiếng trả lời, không hình bóng thân thuộc. Jungkook như hoảng loạn thật sự, vội vã lấy điện thoại gọi điện cho SeokJin.

"Sao đấy Jungkook?"

_Ji-Jimin anh ấy biến mất rồi...em..em...

"Jungkook, bình tĩnh và kể cho anh."

_Anh ấy biến mất rồi, cửa mở và có người đột nhập vào.

"Chết tiệt. Anh sẽ đến ngay."

_Anh ấy có thể ở đâu chứ? Em..em...

"Được rồi, bình tĩnh, đừng rối, TaeHyung cũng đang trên đường qua chỉ là đừng chạy loạn, anh không muốn phải đi kiếm thêm cả em được chứ? "

_Vâng... - Jungkook trả lời, giọng lộ rõ vẻ sốt ruột - Làm ơn đến sớm nhất có thể anh nhé.

"Anh biết rồi, Jimin sẽ không sao đâu, anh hứa đấy."

SeokJin cúp máy, trấn an Jungkook trong khi trái tim trong lồng ngực anh như muốn vỡ tung ra rồi. Jiminie, Jiminie đang ở đâu? Tại sao lại có người nhắm vào em ấy chứ?

Kim JongSuk.

SeokJin khựng lại khi nhớ đến con người không mấy tốt đẹp ấy, máu trong người cậu sôi lên, có lẽ nào là anh ta? Điện thoại SeokJin chợt đổ chuông, vội bắt lấy khi thấy cái tên Jimin:

"SeokJin...SeokJin, đến đón em với, em đang ở nhà ba mẹ..."

_Jimin, chúa ơi, em ổn chứ? Jungkook gọi em mãi không được...

"Em không nói nhiều đư- "

Bên kia đầu dậy chợt nghe tiếng giằng co và chất giọng vang rõ mồn một của JongSuk:

"Em nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Đi vệ sinh đây hả?"

"Buông tôi ra! SeokJ-"

"Tút..tút...tút..."

SeokJin vội vã đứng dậy sau cuộc gọi, lái xe thật nhanh đến nhà Jimin. Kim JongSuk, tên anh họ chết bầm này rốt cuộc đang toan tính gì nữa đây?

Anh thề nếu JongSuk chỉ động vào dù là một ngón tay của Jimin thôi...

Càng nghĩ lửa giận trong SeokJin càng bốc lên ngùn ngụt, chân đạp mạnh tăng tốc tiến về hướng Gangnam.

Kéo lấy Jimin vào lòng, SeokJin cuối cùng cũng có thể thở phào một tiếng. Jimin vẫn ổn, không một vết thương trên mặt. Khoảnh khắc năm trước khi SeokJin gặp khuôn mặt vô hồn cũng một vết bầm trên má rõ mồn một ấy như ám ảnh sâu vào tâm trí anh.

• kookmin • euphoriaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ