Phú Sát Dung Âm tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người đau nhức khó nhịn, thoáng động một cái liền sẽ dẫn đến toàn thân khó chịu. Hồi tưởng đến chuyện hôm qua bản thân còn chưa hết giận, mà đã bỗng dưng bị người bên cạnh... Càng nghĩ càng căm tức, không chút khách khí nghiêng người nắm lấy lỗ mũi của kẻ nào đó đang ngủ như heo. Không thể hô hấp, Ngụy Anh Lạc ở trong mộng giãy giụa tỉnh lại.
"Dung Âm?"
"Ngươi dự định ngủ tới khi nào?"
Ngụy Anh Lạc ngửi thấy hỏa khí trong lời nói, hơi rụt cổ, nghiêng qua nhìn về phía người gần trong gang tấc cẩn thận hỏi:
"Còn tức giận sao?"
Phú Sát Dung Âm thấy nàng quay mặt sang phía mình, tức giận xoay người, không muốn thấy nàng!
Nhìn động tác nhỏ của người nọ, Ngụy Anh Lạc trốn ở sau lưng cười trộm, Dung Âm của nàng, cho dù tức giận cũng thật đáng yêu. Đưa tay ra đụng một cái vào đầu vai sáng bóng, thăm dò mở miệng:
"Anh Lạc bảo đảm sẽ không có lần sau có được hay không?"
Phú Sát Dung Âm vốn đang sinh khó chịu, cho nên Ngụy Anh Lạc tùy tiện nói cái gì nàng đều sẽ có ý nghĩ xuyên tạc. Bên kia chưa dứt lời, đã cắt đứt: "Ngươi còn muốn có lần sau!"
"Ngươi cũng biết mà, không làm như vậy Phó Hằng sẽ không dễ dàng trở về."
Nói tới đây, Ngụy Anh Lạc liền nghĩ tới biểu tình lúc rời đi của Phó Hằng hôm qua, ít nhiều vẫn có chút áy náy. Sầu lo nhàn nhạt dâng lên, quên mất giờ phút này thân ở nơi nào, động tác nhỏ trên tay vốn dĩ vì lấy lòng mà có cũng dừng lại.
"Nếu cảm thấy áy náy, có thể không cần như vậy!"
Phú Sát Dung Âm làm sao không biết người này đang suy nghĩ gì, vốn dĩ chỉ là không vui, hiện tại ngược lại hay rồi, một loại tâm tình có tên là ghen tị lại từ từ dâng lên trong lòng.
Ngụy Anh Lạc nếu còn ngửi không ra vị chua bên trong, liền thật đừng mong tiếp tục ở lại trên giường này. Lập tức như một tên vô lại, cũng không để ý đối phương có nguyện ý hay không, đem người vòng vào trong ngực.
"Đau!"
Phú Sát Dung Âm sao có thể chịu nổi động tác lớn như vậy, bị Ngụy Anh Lạc kéo một cái, đau thiếu chút nữa nổi đóa!
"Thổi vù vù liền hết đau."
"Ngụy Anh Lạc!!!"
"Được rồi, đừng tức giận có được hay không? Dung Âm của ta thông minh như vậy, sao có thể bởi vì những thứ hiểu lầm nho nhỏ này tức giận Anh Lạc, đúng không?"
Phú Sát Dung Âm nhìn bộ mặt đang cười hì hì kia, hơn nữa trên người đau nhức, khiến cho nàng nhẫn tâm lên, ở trên cổ người nào đó hung hăng cắn một cái.
"Oái..."
Ngụy Anh Lạc bị đau, lại có chút vui vẻ, ai kia hiếm có lúc chủ động, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua, nhưng mà trên tay vừa mới có động tác, liền bị Phú Sát Dung Âm bắt lại.
"Anh Lạc, đau!"
Ngụy Anh Lạc không thể xem nhẹ được nữa, bảo bối nhà nàng liên tục kêu đau đến hai lần.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Hoàn] Diên Hy Công Lược ĐN | Hoa Tàn Hoa Nở Trăng Mãi Tròn - Y Sanh Đích Ca
FanfictionTác giả: Y Sanh Đích Ca | Editor: Atom | Truyện edit CP: Phú Sát Dung Âm x Ngụy Anh Lạc | Lệnh Hậu | Lạc Hậu | Hậu Đậu Văn án Phú Sát Dung Âm muốn nhảy lầu? Chúng ta liền không để cho nàng nhảy. Để xem Anh Lạc làm thế nào dùng kế mang Phú Sát Dung...