"Tình trạng tay trái và đầu tương đối nghiêm trọng, mất máu quá nhiều cho nên mới té xỉu, lão phu vừa giúp bôi thuốc lại từ đầu, đã không còn đáng ngại, nhớ kỹ không được để vết thương nứt ra lại, càng không thể đụng nước, chờ mấy ngày nữa lão phu lại thay thuốc thêm một lần". Đại phu vừa thu dọn hòm thuốc, vừa dặn dò Minh Ngọc những việc cần chú ý. Minh Ngọc gật đầu lần lượt ghi nhớ, thanh toán phí chẩn bệnh cho đại phu xong, mới tiễn hắn rời khỏi.
Sau khi trở lại phòng, liếc đám băng vải cũ trước đó của Ngụy Anh Lạc ở trên bàn, nàng có chút lo âu nhìn về phía người trên giường vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh. Nhớ lại lúc mình mới đi qua, đã thấy nương nương dựa vào mép giường ngủ, rồi lại thấy Anh Lạc bị thương nằm trên giường, thật bị dọa không nhẹ. Bản thân vội giục nàng đi đến phòng của Anh Lạc nghỉ ngơi, bảo nàng yên tâm mình sẽ chiếu cố Anh Lạc thật tốt, đối phương mới chần chừ rời khỏi phòng. Kết thúc hồi tưởng, Minh Ngọc hoàn hồn tiếp tục thu dọn băng vải dính máu trên bàn.
"Minh Ngọc."
Thanh âm yếu ớt truyền tới.
Minh Ngọc nghe tiếng của nàng, thoắt cái nước mắt chảy xuống.
"Anh Lạc!"
Vội nhanh chóng đi về phía mép giường,
"Ngoan, đừng khóc."
"Ta tưởng, ta tưởng ngươi vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa."
Nước mắt không thu lại được, tiếng khóc càng ngày càng lớn, Ngụy Anh Lạc suy yếu từ trên giường ngồi dậy, an ủi Minh Ngọc.
"Xin lỗi, để cho ngươi lo lắng rồi."
Minh Ngọc thu liễm nước mắt, đột nhiên lại đứng lên:
"Hừ! Ngươi tiêu đời rồi!"
"Aiz???"
Ngụy Anh Lạc không biết tại sao Minh Ngọc lại thay đổi nhanh như vậy, mà đây cũng không phải là điểm chính, điểm chính là: Cái gì gọi là ta tiêu đời rồi???
"Hừ!"
Minh Ngọc lười cùng nàng nói nhiều, thở phì phò thu thập rác trên bàn liền rời phòng, chỉ lưu lại một mình Ngụy Anh Lạc ở trên giường lộn xộn. Bởi vì sáng sớm đột nhiên phát sinh chuyện, Minh Ngọc cũng không kịp đưa Vĩnh Tông đi học, dứt khoát để cho Vĩnh Tông ở nhà xem sách, hôm nay không đi. Vĩnh Tông nghe lời dùng bữa sàng, bởi vì sáng sớm thời tiết rất tốt, nên chỉ ở trong sân chú tâm luyện chữ.
Ngụy Anh Lạc tuy rằng vết thương còn đau, nhưng vẫn có thể xuống giường, sau khi Minh Ngọc rời khỏi, liền nghĩ lại chuyện từ khi tới Tô Châu đến nay, cuối cùng cũng hiểu vì sao Minh Ngọc nói mình như vậy.
Ánh mặt trời ấm áp, Ngụy Anh Lạc bước ra khỏi phòng, cảm giác quá mức dễ chịu, xa cách trạch viện quá lâu, khiến nàng cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Lạc Lạc!"
Ngụy Anh Lạc hoàn hồn, Vĩnh Tông đã tới trước mặt nàng.
Tiểu Vĩnh Tông của nàng đều đã lớn như vậy rồi.
"Vĩnh Tông."
Một lần nữa gặp đứa nhỏ này, nhưng tâm tình lại bất đồng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Hoàn] Diên Hy Công Lược ĐN | Hoa Tàn Hoa Nở Trăng Mãi Tròn - Y Sanh Đích Ca
FanficTác giả: Y Sanh Đích Ca | Editor: Atom | Truyện edit CP: Phú Sát Dung Âm x Ngụy Anh Lạc | Lệnh Hậu | Lạc Hậu | Hậu Đậu Văn án Phú Sát Dung Âm muốn nhảy lầu? Chúng ta liền không để cho nàng nhảy. Để xem Anh Lạc làm thế nào dùng kế mang Phú Sát Dung...