Kể từ lễ khất xảo lần trước đã mấy tháng trôi qua, Vĩnh Tông tiểu tử này mấy tháng nay mặt nhỏ từ từ nẩy nở, so với lúc còn là trẻ sơ sinh nhìn có vẻ lanh lợi hơn nhiều, điều khiến cho Ngụy Anh Lạc có hơi không cách nào tiếp nhận chính là, dựa vào cái gì rõ ràng biết kêu tên mình trước, hiện tại gọi mẹ lại càng rõ ràng hơn. Tuy rằng bản thân thừa nhận hắn gọi tên mình cũng khá rõ, nhưng nàng hiện tại rảnh rỗi sinh nông nổi, hết lần này tới lần khác muốn chọn xương bên trong trứng gà, cứ nhất định không bỏ qua cho Vĩnh Tông chuyện này.
Phú Sát Dung Âm vốn dĩ cảm thấy Ngụy Anh Lạc nhiều nhất chỉ lải nhải một hai lần, nhưng mà nàng phát hiện mình sai rồi, có lẽ nên một lần nữa cẩn thận đánh giá lại từ đầu chỉ số thông minh của người này.
Mắt thấy Vĩnh Tông lại mặt như đưa đám bị Ngụy Anh Lạc ôm lấy khăng khăng bắt hắn học tập hai chữ "Lạc Lạc", Phú Sát Dung Âm cuối cùng không nhìn nổi nữa.
"Ngụy Anh Lạc, nếu ngươi thật sự rảnh đến hoảng thì đi ra ngoài một hồi, chớ cả ngày lẫn đêm bắt nạt Vĩnh Tông."
"Dung Âm ngươi rống ta!"
Ngụy Anh Lạc lập tức bày ra dáng vẻ bị ủy khuất to lớn nhìn nàng.
Phú Sát Dung Âm thật sự là hết cách với người này, thấy Vĩnh Tông đáng thương nhìn mình, cuối cùng vẫn phải tới giải cứu hắn khỏi móng vuốt của Ngụy Anh Lạc.
"Anh Lạc a, đừng cả ngày nằm bẹp ở nhà, ngươi nhìn Minh Ngọc xem, hằng ngày sau bữa cơm chiều còn biết đi ra ngoài một chút, ngươi a, cẩn thận tiếp tục như vậy nữa biến thành heo."
Không đề cập tới không sao, Ngụy Anh Lạc kỳ thực trong lòng đã sớm sinh nghi, Minh Ngọc trước kia cũng không có ra cửa chuyên cần như bây giờ, sờ cằm một cái, giả bộ cao thâm nói:
"Dung Âm, Minh Ngọc phải chăng là có người trong lòng rồi?"
"Hả?"
"Ngươi nhìn đi, trước kia Minh Ngọc cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, từ lần trước sau khi ta để cho nàng cùng Tô Thông gặp mặt một lần, mấy tháng gần đây càng đi càng chuyên cần."
"Thì sao?"
"Chẳng lẽ hai người này va chạm với nhau tóe ra lửa? Không được, ta phải đi tìm Tô Thông hỏi một chút."
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
"Sớm một chút trở lại."
Phú Sát Dung Âm thấy nàng vừa nghĩ ra chuyện liền muốn chạy đi, buồn cười lắc đầu một cái.
"Biết rồi."
Ngụy Anh Lạc vẫy tay với người phía sau, đầu cũng không quay lại, đã chạy ra ngoài viện.
Phú Sát Dung Âm nhìn bóng lưng người nọ biến mất trong đêm tối, trong lòng căng thẳng, có chút không hiểu tại sao đang êm đẹp lại có một loại cảm giác mờ mịt, thê lương lại bất lực, vỗ vỗ trán không để cho mình nghĩ loạn nữa.
Nếu như Phú Sát Dung Âm biết chuyện phát sinh kế tiếp, tối hôm đó, nàng nhất định sẽ không, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương rời khỏi mình một bước.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Hoàn] Diên Hy Công Lược ĐN | Hoa Tàn Hoa Nở Trăng Mãi Tròn - Y Sanh Đích Ca
FanfictionTác giả: Y Sanh Đích Ca | Editor: Atom | Truyện edit CP: Phú Sát Dung Âm x Ngụy Anh Lạc | Lệnh Hậu | Lạc Hậu | Hậu Đậu Văn án Phú Sát Dung Âm muốn nhảy lầu? Chúng ta liền không để cho nàng nhảy. Để xem Anh Lạc làm thế nào dùng kế mang Phú Sát Dung...