Ngụy Anh Lạc như ở trong một giấc mộng, trong mộng có một nữ nhân, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười ôn nhu nhìn mình, dịu dàng kêu tên mìnhーAnh Lạc, mỗi lần bản thân muốn đưa tay đụng vào gương mặt yêu kiều kia, lại sẽ luôn bắt hụt, vừa quay người, lại thấy đối phương không biết dùng cách gì, hiện ra sau lưng mình. Ở trong mộng, bản thân không chút ngại phiền kiên nhẫn lặp đi lặp lại động tác như vậy, nhưng lần nào cũng không có kết quả.
Trước mũi lại thoang thoảng mùi hoa nhài vừa quen thuộc vừa xa lạ, bên má truyền tới nhiệt độ của một người khác, có chút tham lam muốn được chạm vào nhiều hơn, gương mặt nhỏ giật giật truy tìm bàn tay ngọc vốn không có dự định rời đi kia.
Phú Sát Dung Âm mặt đầy thương yêu quyến luyến nhìn người đang hôn mê bất tỉnh, cảm thấy áy náy rất nhiều với hành động của bản thân ngày hôm qua. Nàng mất trí nhớ, không nhớ mình, mình trừ trách cứ, tức giận, buồn bã ra, đã làm được cái gì? Tại sao bản thân có thể tha thứ người khác lại không thể tha thứ cho nàng nhiều hơn? Tại sao bao giờ cũng muốn châm chọc nàng?
Nước mắt trong lúc lơ đãng lần nữa rơi xuống, không phát hiện người trên giường đã mở hai mắt ra.
Ngụy Anh Lạc không biết, không biết người trước mắt vì sao muốn khóc, bởi vì mình sao? Nhưng các nàng chỉ là bèo nước gặp nhau vội vã mấy lần mà thôi. Trong lòng vốn dĩ không có chút gợn sóng, lại bởi vì nước mắt của nàng mà quặn đau. Không kiềm được đưa tay lên, muốn xóa bỏ lệ trên mặt nàng, lại phát giác bản thân hành động quá đường đột.
Phú Sát Dung Âm bởi vì động tác của nàng mà hoàn hồn, ánh mắt trông đợi nhìn người nọ khựng lại cánh tay đã chìa ra một nửa.
"Phu nhân, vì sao lại khóc?"
Phú Sát Dung Âm lần nữa khó chịu nhắm mắt, trả lời.
"Chỉ là cát vào mắt mà thôi".
Lời nói dối ngốc nghếch như vậy, khiến khóe miệng Ngụy Anh Lạc nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, phát hiện người này thật là đáng yêu hết sức.
Nàng cũng không định vạch trần, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy
"Phu nhân có lạnh không?"
"Không đáng ngại."
Phú Sát Dung Âm không biết tại sao nàng lại cười mình, có chút bối rối lại bực bội lau sạch nước mắt chưa khô.
"Anh Lạc hôm qua gây thêm phiền toái cho phu nhân."
Nàng rõ ràng là lo lắng mới theo tới, kết quả không giúp được gì thì thôi, bản thân hôn mê bất tỉnh trước.
Ngụy Anh Lạc thấy nàng không nói lời nào, không biết làm sao liền dùng ngữ khí làm nũng hướng về phía người kia nói.
"Anh Lạc đói."
Phú Sát Dung Âm trong nháy mắt cảm thấy Anh Lạc của nàng trở lại rồi, quay đầu nhìn, mắt không chớp, dáng vẻ đáng thương của đối phương khiến nàng ngẩn ra.
"Phu nhân?
Ngụy Anh Lạc có chút không hiểu mở miệng lần nữa.
"Quần áo sạch sẽ đều ở trên bàn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Hoàn] Diên Hy Công Lược ĐN | Hoa Tàn Hoa Nở Trăng Mãi Tròn - Y Sanh Đích Ca
FanfictionTác giả: Y Sanh Đích Ca | Editor: Atom | Truyện edit CP: Phú Sát Dung Âm x Ngụy Anh Lạc | Lệnh Hậu | Lạc Hậu | Hậu Đậu Văn án Phú Sát Dung Âm muốn nhảy lầu? Chúng ta liền không để cho nàng nhảy. Để xem Anh Lạc làm thế nào dùng kế mang Phú Sát Dung...